Sùng Kha đế sực tỉnh khỏi hồi ức, đột nhiên trông thấy bóng dáng vận cung y quận chúa màu cam bích bên dưới thế mà lại giống nữ nhân mà ông tâm tâm niệm niệm hai ba phần.
Sùng Kha đế phất tay:
"Phượng Nghiên quận chúa mau đứng lên. Lý Quỳ, ban ngồi".
Trầm Thư Kính không để ánh mắt của bản thân quá chú ý đến bóng dáng màu tím bên kia, nhẹ nhàng phúc thân tạ ơn rồi ngồi xuống. Sùng Kha đế hỏi Trầm Thư Kính:
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?".
"Hồi Hoàng thượng, năm nay tiểu nữ hơn mười bốn, ba tháng nữa sẽ cập kê".
Nghe nói ba tháng nữa mới cập kê, Sùng Kha đế không nhịn được liếc mắt về phía Trác Thiếu Hằng, trong bụng thầm phỉ nhổ hắn nữ tử nhỏ như vậy cũng muốn ăn.
Sùng Kha đế tuy trong bụng này nọ, trên mặt vẫn là hết sức nghiêm túc. Hai người cứ một hỏi một đáp như vậy qua một canh giờ, lại trông thấy Trầm Tư Kính có phần mệt mỏi, hài tử bên kia cũng đã muốn mất kiên nhẫn, Sùng Kha đế mới cười nói:
"Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, trẫm quả thật mệt mỏi. Nhưng trẫm lại không muốn Phượng Nghiên quận chúa trở về sớm như vậy. Hay thế này đi, Hằng nhi, con mang Kính nhi đến Linh Tê điện ngồi một lát, cho người dọn ngọ thiện lên, dùng xong xuôi hãy thay trẫm đưa nàng về phủ".
Trác Thiếu Hằng không hiểu hồ lô của phụ hoàng đang bán thuốc gì, định mở lời từ chối giải thoát cho Trầm Thư Kính, nào ngờ nàng lại nói trước:
"Vậy thì Kính nhi cung kính không bằng tuân mệnh. Kính nhi cáo lui".
Trầm Thư Kính xoay người đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ở nơi Trác Thiếu Hằng không thấy, môi ngọc khẽ nhếch lên đầy cao hứng. Nàng vốn là muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Trác Thiếu Hằng nhưng tìm mãi không được, nay Hoàng đế tạo điều kiện, nàng thế nào lại không đồng ý.
Trái ngược với Trầm Thư Kính thoả mãn, Trác Thiếu Hằng hoàn toàn là một bộ dáng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng nàng. Cho đến khi bóng dáng hoàng y đó biến mất khỏi cửa điện, Sùng Kha đế mới lên tiếng:
"Hằng nhi, còn không mau đi? Phụ hoàng chắc nàng cũng có điều muốn nói với con. Con đó, đừng có do dự, bao nhiêu năm qua đã không dám nói tâm tư thầm kín của mình, lần này phụ hoàng giúp con mau chóng rước nàng về phủ. Mau đi đi".
Trác Thiếu Hằng không còn thời gian kinh ngạc vì sao Sùng Kha đế biết tâm sự của mình, vội vàng quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Trầm Thư Kính im lặng đứng đợi Trác Thiếu Hằng.
Nàng không biết cảm giác lúc này của mình là gì. Đau lòng có, phấn khởi có, có thể nói là vui buồn lẫn lộn.
Nàng vui vì rốt cuộc cũng biết được nam tử tử y kiếp trước là ai, biết được thân phận thật sự của Ân Tang ca ca. Nhưng lại buồn, không, nói đúng ra là đau lòng vì sự ngốc nghếch của con người tên Trác Thiếu Hằng này.
Rõ ràng là thích nàng nhiều như vậy, nhưng đời trước lại một mực im lặng, im lặng canh giữ bên cạnh nàng, im lặng nhìn nàng để ý một người khác, im lặng nhìn nàng tiến cung làm tần phi của Trác Thiếu Kình, đến cuối cùng chỉ khi nàng chết, hắn mới không còn im lặng nổi nữa mà thôi.
Trác Thiếu Hằng nghi ngờ suy nghĩ, đến kiệu cũng quên gọi, cứ như vậy đi ở đằng trước, Trầm Thư Kính cùng Túc Tình đi ở phía sau. Lúc đi ngang qua Ngự Hoa viên, Trác Thiếu Hằng mới sực nhớ đến Trầm Thư Kính còn đi bộ ở phía sau, mới đứng tại chỗ chờ nàng tiến đến, thanh âm nhàn nhạt hỏi:
"Phượng Nghiên quận chúa, đường đến Linh Tê cung còn rất xa, ngươi có muốn ta gọi kiệu cho không?".
Trầm Thư Kính thấy hắn vẫn cứ một mực giả vờ không quen biết nàng, đáy lòng có chút ê ẩm, thế nên thanh âm thoát ra cũng có chút hờn dỗi:
"Không cần, ta đi bộ vẫn tốt".
Tuy không hiểu vì sao Trầm Thư Kính tỏ thái độ như vậy, nhưng Trác Thiếu Hằng đã tự hứa với lòng trước khi nàng phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, hắn sẽ không bao giờ hành động gì quá trớn để nàng nghi ngờ.
Cứ thế hai người hai suy nghĩ đi đến Linh Tê cung. Linh Tê điện- điện tử của Trác Thiếu Hằng- nơi hắn ở trước khi phong vương lập phủ. Linh Tê điện đã lâu hắn không đến, song hằng ngày vẫn luôn có cung nhân quét dọn, không ngày nào trễ nãi nên vẫn luôn rất sạch sẽ.
Trác Thiếu Hằng mang Trầm Thư Kính đến chính điện, Xích Ám bên người nhanh chóng mang lên cho hai người hai tách trà nóng, trông thấy Túc Tình ở phía sau Trầm Thư Kính ngoắc tay với mình, cũng nhanh chóng lui ra sau.
Túc Tình dùng nội lực nói nhỏ vào tai Xích Ám:
"Ám, Tiểu thư có việc muốn nói riêng với vương gia, ngươi cho mọi người lui xuống hết đi".
Tuy là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Xích Ám vẫn nhận thấy không khí giữa Trác Thiếu Hằng và Trầm Thư Kính có phần khó hiểu nên cũng nghe lời Túc Tình, mau chóng cho mọi người lui xuống hết, còn tiện tay đóng cả cửa lại.
Trác Thiếu Hằng trông thấy hành động quá phận của Xích Ám, đáy lòng cũng là sợ Trầm Thư Kính khó chịu, vội vàng đứng lên muốn đi ra mở cửa. Mặc dù hai người vẫn thường xuyên ở riêng với nhau, song đó là Ân Tang, không phải Trác Thiếu Hằng hắn. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ làm Trầm Thư Kính khó chịu.