Lệ Tà lại cười nhìn, chậm rãi nói: "Có thể thần không biết quỷ không hay xông vào, cao thủ như vậy, hẳn là lập tức diệt cỏ tận gốc trừ hậu họa mới tốt."
Hắn chuẩn bị đi xuống, nhưng chưa kịp cử động lại bị Phong Liên Dực ngăn cản, song, không Phong Liên Dực nói lời nào, chỉ xoay người liền đi.
Lệ Tà vung tay lên, cửa lặng yên không một tiếng động đóng lại.
"Bệ hạ dự định không quan tâm, buông xuôi bỏ mặc sao?" Lệ Tà vài bước đi tới sau hắn, hỏi.
Bóng lưng Phong Liên Dực trầm mặc cao cường, không nói gì, nhưng lại tản ra khí thế cường đại lạnh như băng, kiên cố như thành Tu La vĩnh viễn không công phá được.
Không có đáp án, Lệ Tà lo lắng nói: "Người nọ không phải Hồng Liên, nhưng cô ta không phải Hồng Liên, vì sao phải mạo hiểm tới cứu Mặc Liên? Tư thế thân mật như thế, bọn họ..."
Lời chưa dứt, Tu La vương chợt xoay người, đôi mắt màu tím nhạt chuyển thâm, màu tím nồng nặc ý sát phạt khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía!
Lệ Tà câm mồm, bên khóe miệng lại có ý cười.
Lòng đố kị cũng là mồi lửa đáng sợ nhất trong thất tình lục dục, đã đoạn tình tuyệt ái thì Thành Tu La sẽ không dung thứ việc có tình cảm. Hắn giờ phút này đã cảm giác Minh sắp thức tỉnh.
"Không kẻ nào được phép cản trở nàng." Một lúc lâu sau, Phong Liên Dực âm trầm nói.
Lệ Tà ngẩn ra, ý cười liền biến mất, rất khó hiểu nhìn hắn: "Bệ hạ, nữ nhân kia..."
"Chuyện của nàng không kẻ nào được can thiệp!" Trong mắt Phong Liên Dực, sát khí nổi lên bốn phía, Lệ Tà nhìn mà sợ mất mật.
"Đó là phản bội." Mặc dù Lệ Tà không dè chừng quyết định của hắn, nhưng vẫn nói, "Cô ta thích Mặc Liên, nếu không, sẽ không liều chết tới cứu hắn!"
"Nói thêm nữa một chữ, Trẫm sẽ cho ngươi vào Hồ máu Địa ngục!" Phong Liên Dực hung hăng nói, phẩy tay áo một cái liền rời nhanh khỏi nơi này.
Lệ Tà nhìn bóng lưng của hắn, có chút tà nịnh liếm môi đỏ tươi, ngửi hương vị ngọt ngào của máu tươi xung quanh.
Trong lồng sắt.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra thanh dao chém sắt như chém bùn, đang muốn cắt đứt xích sắt cho Mặc Liên, đột nhiên phía sau cửa lớn có người mở ra, phát ra kẽo kẹt một tiếng.
Không tốt, có người tới!
Nàng dùng sức nắm tay Mặc Liên, nói: "Chờ ta trở lại sau!" Lập tức hạ lệnh cho Diệu Ca, để cô ta nhanh chóng trốn đi.
Nàng rời khỏi lồng sắt, khóa lại, giẫm song sắt nhảy tới vách đá bờ hồ máu, ẩn thân ở một cái động máu chảy đầm đìa.
Nàng chợt rời đi, Mặc Liên luống cuống một chút, giang hai tay lục lọi xung quanh, song, cửa lớn bị mở ra, một con rắn thô to ló đầu vào, dữ tợn dựng thẳng cổ lên, liếc nhìn hắn.
Sàn sạt...
Lưỡi rắn lạnh lùng phun ra, đột nhiên truyền đến khí tức rắn khiến Mặc Liên an tĩnh lại.
Chín con rắn bò vào, sau đó mới là Âm Hậu xinh đẹp.
Ngẩng đầu liếc lồng sắt lắc lư, lại nhìn hướng hồ máu bình tĩnh, Âm Hậu nói: "Chẳng có chuyện gì, vừa rồi rõ ràng cảm giác trong hồ máu có dị động, vì sao hiện tại không có gì cả?"
Theo sau Âm Hậu đi vào, Vị Ương cũng trăm mối không lý giải được, nói: "Lệ Tà đại nhân cùng Minh đại nhân đều nói, chỉ cần có Mặc Liên ở đây, nhất định có thể thức tỉnh Ma thú Địa ngục, nhưng nhiều ngày cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, thuộc hạ ngu dốt, không rõ vì sao."
"Hừ!" Âm Hậu lạnh lùng hừ một tiếng, "Lệ Tà đi theo Dực nhi cũng càng ngày càng do dự thiếu quyết đoán. Hắn nói trận pháp, đến nay cũng không bố trí được!"
Vị Ương buông buông lỏng tay, cung kính nói: "chi bằng Âm Hậu đi hỏi Linh tôn đại nhân một chút."
Âm Hậu gật đầu, nói: "Chỉ có Quân Ly ca ca một lòng với ta. Nếu Mặc Liên không thể làm thức tỉnh Ma thú Địa ngục, giữ lại cũng vô dụng, phải diệt cỏ tận gốc trừ hậu họa. Cho dù hắn có thể thức tỉnh Ma thú Địa ngục, cũng không thể giữ lại, hắn là một tai họa!"
"Đúng, mất Mặc Liên, thánh quân chẳng khác gì con hổ bị rút răng" Vị Ương cũng âm lãnh cười rộ lên.
Nhìn hồ máu không có bất cứ động tĩnh gì, Âm Hậu thất vọng xoay người, đi xin sự giúp đỡ của Quân Ly, hắn cũng khác gì người của Thành Tu La!
Nhưng một khắc khi bà ta xoay người, đột nhiên một bóng người như tia chớp bắn thẳng đến, tấn công sau lưng bà.