Tuyết rơi từ từ, khí trời giá lạnh, mùa đông cũng nhanh qua đi, dĩ nhiên lại rơi tuyết. Điện Quang Diệu phủ một tầng tuyết, một mảnh trắng phau phau, càng có vẻ thần thánh trang nghiêm.
Trong Tàng thư các của Điện Quang Diệu, Hoàng Bắc Nguyệt cả người khoác áo đỏ đi tới, trong tay ôm hai phần hồ sơ, nhìn trên hồ sơ có ấn ký màu vàng, liền biết đây là tuyệt mật tài liệu trong Điện Quang Diệu, trừ Thánh quân chỉ có Mạnh Kỳ Thiên quản lý Tàng thư các mới có thể đọc.
Nhưng bọn hắn có quan hệ minh ước, bởi vậy những hồ sơ này nàng tùy ý quan sát.
Thánh quân trừ một lần kia ra giáo huấn Mặc Liên liền không xuất hiện, cũng không triệu mấy người bọn họ, giống như biến mất không tồn tại.
Ở Quang Minh Thần Điện, hết thảy chuyện cũng không qua mắt được Thánh quân, bởi vậy trước mắt căn bản không có cách nào thăm dò rõ ràng hành tung của hắn, rơi vào đường cùng, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể đi nghiên cứu các nơi bố trí của Điện Quang Diệu, kể cả một tầng không gian kết giới cường đại bên ngoài.
Kết giới ngày ngoại trừ Thánh quân thì không người nào có thể khống chế, bởi vậy cũng không có thu hoạch lớn. Nàng chỉ có thể vào Tàng thư các thăm dò ghi chép từ xưa, tìm kiếm dấu vết để lại.
Nàng hôm nay nhìn vài tài liệu, trong đó vô tình phát hiện một phần phía trên nhắc tới "Thiên Phạt". Lúc ấy nếu không phải Yểm trực giác nhạy cảm ngửi được hơi thở Thiên Phạt từ một đống hồ sơ bị che phủ bụi bặm thì nàng có lẽ đã bỏ lỡ!
Nhìn phần hồ sơ, lại phát hiện phía trên có ấn ký màu vàng, đó là dấu hiệu đặc biệt của Thánh quân, đây đúng là hồ sơ rất trọng yếu, sao lại thả lẫn lộn trong một đống hồ sơ tầm thường khác?
Xuất phát từ tò mò, lấy ra nhìn kỹ, chỉ thấy phía trên có đồ án kỳ dị cùng khẩu quyết rất tối nghĩa, hơn nữa căn bản bất đồng. Nàng xem qua mấy quyển kiếm kỹ cùng thư pháp, nhất định hiểu rõ những thứ như này. Nhưng chứng kiến phần ghi lại trên hồ sơ, lại cảm giác đau đầu.
Căn bản xem không hiểu!
Đưa cho Yểm nhìn, tên kia tỏ vẻ hắn chưa bao giờ đọc sách!
Rơi vào đường cùng, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể tự mình chậm rãi nghiên cứu. Xem vài ngày, chợt phát hiện trong đồ án kỳ dị có vài ký kiệu giống như trong không gian của Vạn Thú Vô Cương.
Nàng lập tức liên hệ hai đồ vật lại, dù sao đã tu luyện ba cái chú ấn, hơn nữa trước đây có Linh Tôn dạy nên xem ký hiệu rất thuần thục, cho nên rất nhanh phát hiện những thứ ghi lại trong này. Thực ra Ngụy võ thần học một hai phần đã khiến nàng không chịu được Thiên Phạt!
Phát hiện này khiến nàng rất giật mình, mấy ngày mấy đêm ngâm mình ở Tàng thư các siêng năng nghiên cứu. Đời này nàng cũng chưa từng dụng công như thế, so với những đệ tử ngày thường không thắp hương trước ngày thi cuống lên mới ôm chân Phật dụng tâm gấp trăm lần.!
Nhưng sau khi nghiên cứu lại phát hiện phần Thiên Phạt này cũng không hoàn chỉnh, phía sau không trọn vẹn.
Tuy nhiên nàng cũng phát hiện phần Thiên Phạt không trọn vẹn này hẳn là Ngụy võ thần tu luyện, chẳng trách hắn chỉ đạt đến trình độ kia, bởi vì phía trước ghi lại chỉ là bề ngoài Thiên Phạt mà thôi.
Phần sau rốt cục ở đâu? Bị Thánh quân giấu đi, hay ngay cả Thánh quân cũng không có?
Trên bàn đốt ngọn đèn dầu, vẫn bày mấy khối đá phát sáng, đủ để giúp nàng nhìn kỹ tài liệu mà không quá sáng khiến bên ngoài phát giác.
Thiên Phạt có hấp dẫn rất lớn, nàng xem rất nhập thần, ngay cả Yểm cũng nhìn theo, bởi vậy hai người không phát hiện trong bóng tối, có bóng người cao lớn chậm rãi tới gần.
Chờ bóng người tới trong phạm vi, Hoàng Bắc Nguyệt mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, vừa muốn động thủ cầm vũ khí, đột nhiên cảm giác bóng người tới gần có áp lực thần thánh, liền lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giả bộ không phát hiện cái gì, bộ dáng nghiêm túc nhìn tài liệu.
Bóng đen đi tới phía sau nàng, bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu nàng, nàng giật mình kinh hoảng, nhẹ nhàng kêu một tiếng sợ hãi, sau đó một đôi tay từ phía sau đưa đến, ôm lấy thắt lưng nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này chưa quên chính mình là Hồng Liên coi trời bằng vung, nhân cơ hội mắng to một tiếng: "Khốn nạn không có mắt"
Vừa mắng xong đã bị đặt lên trên bàn, thân thể phiên chuyển trở lại, mặt nạ màu vàng rực rỡ đập vào mắt.
"Thánh, Thánh quân!" Nàng hoảng hốt, muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng chủ nhân mặt nạ lại giơ tay lên, đè lại hai tay của nàng, trầm thấp mở miệng: "Đừng nhúc nhích."
Hai chữ đơn giản như thế, hắn lại nói dịu dàng, dịu dàng đến mức lòng người tan chảy.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại nổi da gà, bởi vì hắn vừa mở miệng, nàng đã nghe thấy một mùi rượu nồng đậm. Đó là rượu tinh khiết và thơm, nhưng mặc kệ rượu hương thơm thế nào, từ trong miệng một nam nhân nửa đêm uống rượu miệng phát ra cũng khiến người ta buồn nôn!
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng oán thầm, trên miệng lại lập tức nói: "Thánh quân, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ không nên nhìn lén hồ sơ, lần sau thuộc hạ không dám nữa!"
Thánh quân đưa một tay tới, đầu ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đặt trên môi nàng.
"Hồng Liên, ngươi năm nay mấy tuổi?"
"Mươi chín." Mọi chuyện về Hồng Liên, Mạnh Kỳ Thiên đã nói hết với nàng, xác định không có sơ xuất.
"Mươi chín năm..." Thánh quân thấp giọng cảm thán, "Ngươi có biết vì sao ta nang ngươi về đây không?"
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, cái này Mạnh Kỳ Thiên cũng không nói với nàng, tuy nhiên Mạnh Kỳ Thiên nói, chỉ cần hắn không biết, mà Thánh quân lại hỏi, vậy tỏ vẻ Hồng Liên cũng không biết, nàng chỉ cần lắc đầu là được.
"Mời Thánh quân chỉ rõ."
Tay Thánh quân chậm rãi lướt từ môi đến gương mặt này, động tác rất mập mờ, "Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của ngươi, ta rất thích, mà ngươi hiện tại, càng ngày càng...đẹp."
Hoàng Bắc Nguyệt thật muốn nói một tiếng cám ơn khích lệ, nhưng Thánh quân giơ tay lên, dập tắt ánh sáng từ đá phát sáng cùng đèn dầu, miệng nàng cũng bị lấp.
Vì vậy, hai chữ "cám ơn" định nói ra biến thành trong lòng nghiến răng nghiến lợi một tiếng: mẹ kiếp!
Từng là sát thủ, ý nghĩ tỉnh táo là trọng yếu nhất, không giây phút nào nàng quên. Bởi vậy lúc này đương nhiên không thể tự loạn trận tuyến, quật khởi liều chết quyết đấu với Thánh quân.
Nàng chỉ kinh hoảng đẩy hắn ra, đẩy không ra liền nghiêng mặt, bối rối nói: "Thánh quân, mời ngài tỉnh táo!"
Cả Điện Quang Diệu đều biết Hồng Liên thích Mặc Liên, Thánh quân không thể không biết!
"Mươi chín năm, ngươi bảo ta tỉnh táo như thế nào? Trái tim của ta như bị ác quỷ gặm, ngươi vì sao cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy ta?" Thánh quân thấp giọng nói, triền miên hôn từ khóe miệng chậm rãi rời xuống, cuối cùng chuyển qua cổ nàng. Thấy quần áo vướng bận mà bắt đầu xé rách.
Hoàng Bắc Nguyệt như bị sét đánh, không biết quả thực Thánh quân cũng là kẻ si tình, đáng tiếc Hồng Liên thật đã chết, nàng há lại trở thành thế thân?
Đêm nay nếu ép nàng, trở mặt liền trở mặt, Thánh quân ở gần nàng như vậy, cùng lắm thì cả hai cùng bị thương, ngay cả trong sạch cũng không bảo vệ được, nàng sau này lăn lộn trên giang hồ thế nào?
Theo động tác của hắn càng ngày càng làm càn, Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt cũng né sắc lạnh như băng, xòe năm ngón tay, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng băng tuyết lạnh lẽo từ phía sau lưng nhắm vào trái tim Thánh quân!
"Hồng Liên!"
Đang định động thủ, cửa Tàng thư các đột nhiên bị đẩy ra, trong nháy mắt gió bão cuốn vào, còn kèm theo từng mảnh tuyết bay múa.
Sức nặng trên người trong nháy mắt biến mất, chỉ để lại mùi rượu nồng nặc.
Vạt áo mở rộng bị gió lạnh thổi đến, nàng ánh nhìn lạnh như băng, thở ra một hơi lạnh như băng, chậm rãi sửa sang lại quần áo.
Mặc Liên đứng ở cửa, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay múa, hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ là không nghe thấy nàng đáp lại, liền đứng ở cửa do dự một chút, lại nói: "Hồng Liên?"
"Ta ở chỗ này."