Trong lòng chấn động một chút, roi kia rốt cục là thần khí gì? Vì sao lúc quấn lên tuyết ảnh chiến đao làm cả thanh đao cũng trở nên nóng rực vô cùng, căn bản không cầm được?
"Hôm nay lấy máu của ngươi tế Roi Hỏa thần đi!" Hồng Liên nhe răng cười một chút, roi ở giữa không trung vẽ ra hình trăng rằm màu máu.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức bỏ chạy, phía sau xuất hiện lá chắn ngôi sao sáu cánh ngăn một roi của Hồng Liên. Tuy nhiên một roi hạ xuống đã làm thủng lá chắn ngôi sao sáu cánh.
Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay muốn gọi tuyết ảnh chiến đao trở về, lại bị Hồng Liên một roi vứt qua, trực tiếp hất tuyết ảnh chiến đao lên trời, vừa lúc bị Thôn Thiên Hồng Mãng đang đứng trên cao nuốt vào miệng!
"Ha ha ha...không có vũ khí, ta xem ngươi đánh thế nào?" Hồng Liên tiếp tục đánh vỡ lá chắn ngôi sao sáu cánh, đột nhiên vô số dao băng lao đến.
Trên mặt tươi cười vừa thu lại, Hồng Liên lập tức múa Roi Hỏa thần, ở xung quanh hình thành một vòng phòng hộ kín mít, chặn lại từng thanh dao băng!
Tuy nhiên, ngay từ đầu bị lá chắn ngôi sao sáu cánh ngăn cản, ả vẫn bị một thanh dao băng trực tiếp xuyên qua vai, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn dao băng càng ngày càng nhiều, chống đỡ không phải là biện pháp hay, Hồng Liên dứt khoát khẽ quát một tiếng, trên Roi Hỏa thần bộc phát ra vô số lửa cháy đỏ đậm, giống như một đóa hoa sen đỏ như máu nở rộ.
Tất cả dao băng tới gần đều bị đốt cháy không còn! Mà ngay cả cách đó không xa tường băng đều bị hòa tan!
Không hổ là vũ khí thuộc tính hỏa đỉnh cao, đủ bá đạo!
Lửa cháy như vậy chỉ có vàng ròng thánh hỏa của Tiểu Hổ có thể địch nổi đi!
Thấp giọng niệm chú, Tiểu Hổ từ trong không gian linh thú lập tức rít gào một tiếng lao tới, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng nhảy lên lưng Tiểu Hổ, vàng ròng lửa cháy thiêu đốt bao trùm thân thể nàng!
Hồng Liên cũng nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tóc đỏ như lửa, như thần tiên giáng thế, hai tay giơ lên, hai con rồng lửa bay lên trời, gào thét kêu rống, ở giữa không trung xoay tròn một vòng rồi nhanh chóng lao xuống.
Hồng Liên vung roi quất xuống, một con rồng lửa liền bị ả đánh tan, mà con còn lại lặng lẽ vòng đến sau lưng ả, lúc ả giơ roi lên đã va vào ả.
Hồng Liên cũng phản ứng nhanh, trong nháy mắt đem roi vờn quanh thân, màu đỏ rực lửa cháy vây quanh chính mình mới có thể chống đỡ vàng ròng lửa cháy tập kích!
Tuy nhiên ả cũng bị thương không nhẹ, bị va chạm ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu lớn.
Hoàng Bắc Nguyệt thừa thắng xông lên, rồng lửa liên tiếp khiến Hồng Liên lui từng bước về phía sau.
Hồng Liên hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên khóe miệng giương lên, hai tay nắm roi, lạnh lùng cười: "Hồng Liên! Lửa Địa ngục!"
Chỉ thấy ả đạp mạnh trên đất, mặt đất liền chấn động! Đáng sợ không phải chấn động, mà sau chấn động, mặt đất đóng băng đột nhiên nứt ra một lỗ hổng thật lớn!
Vết nứt không giống như bị vũ khí công kích tạo thành, mà là trực tiếp từ sâu trong lòng đất vỡ ra.
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt biến đổi, roi có thể mở ra Địa ngục, thật quá biến thái!
Dưới chân nàng đứng cũng rung động kịch liệt, nàng lập tức thu hồi Tiểu Hổ vào không gian linh thú, sau đó bắt móng vuốt Băng Linh Huyễn Điểu bay lên.
Lúc chân nàng vừa rời khỏi mặt đất, mảnh đất lập tức đình trệ, như là bị một con quái vật dùng sức xé thành lỗ thủng lớn!
Cảm giác nóng rực xâm nhập từ lòng bàn chân lên, Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn, nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy dưới lòng bàn chân là dung nham nóng rực tuôn ra, mang theo nguyên khí hỏa nồng hậu, giống như quái thú khủng bố há miệng nuốt nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói: "Hồng Liên! Ngươi vì giết ta mở ra Địa ngục, nguyên khí của ngươi đã hao hết sẽ bị cắn trả!" Nàng không muốn cùng chết chung với Hồng Liên!
Quả nhiên, Hồng Liên điên cuồng cười một tiếng, bên khóe miệng chậm rãi tràn ra vết máu, "Chỉ cần giết ngươi, trả giá thế nào ta cũng không sợ!"
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ mãi không rõ, nàng không nhớ rõ mình lúc nào đắc tội với Hồng Liên, tự nhiên đắc tội tới mức ả không tiếc tính mạng mà giết nàng.
Hồng Liên nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ánh lửa hừng hừng chiếu rọi khuôn mặt điên cuồng dữ tợn tươi cười. Ả nâng tay Lửa Địa ngục, nhất thời, một người lửa khổng lồ đứng lên!
Thân thể khổng lồ hoàn toàn là lửa cháy ngưng tụ thành, Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt nghĩ tới hình thái Ma thú Hỏa Diễm, trên trán lập tức mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ thấy người khổng lồ lửa kia không hoàn toàn đứng lên, đại khái là do thực lực Hồng Liên không đủ, không thể chống đỡ người khổng lồ. Lúc ả giơ tay lên đã bắt đầu hộc máu.
Tuy nhiên, người lửa khổng lồ giơ tay lên cũng rất đáng sợ!
Một đôi tay lớn hung hăng bắt được chân Hoàng Bắc Nguyệt, nàng lập tức lấy toàn bộ nguyên khí băng hội tụ đến chân, mới ngăn bản thân bị đốt thành tro bụi.
Grao.... Grao... Grao...
Người lửa khổng lồ rít gào, tựa hồ bừng tỉnh khỏi Địa ngục mà cực kỳ phẫn nộ.
Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng bị bắt được, lập tức phóng ra vô số nhũ băng như mưa to đánh về phía Người lửa khổng lồ kia.
Người lửa khổng lồ kia thật sự không thể hoàn toàn đứng lên, tuy nhiên hắn cũng vô cùng phẫn nộ, không ngừng kêu rống, nắm chặt chân Hoàng Bắc Nguyệt không tha!
Trạng thái giằng co như vậy, Hồng Liên cũng hộc máu không ngừng, Hoàng Bắc Nguyệt nhân tiện nói: "Hồng Liên, nếu không đánh một hồi tử tế! Ngươi chết ta cũng không nhất định chết!"
Hồng Liên ngẩng đầu nhìn nàng, âm lãnh cười cười.
Kiểu cười kia khiến Hoàng Bắc Nguyệt dựng cả tóc gáy, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
Sàn sạt...Sàn sạt...
Tiếng rắn bò vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt dựng cả lông tơ! Chỉ nghe Hồng Liên một bên phun huyết, một bên đắc ý cười nói: "Xích luyện! Nuốt thiên!"
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu đi, nhưng lại chỉ nhìn thấy cặp đồng tử đỏ như máu của Thôn Thiên Hồng Mãng. Nó mở to miệng, mùi tanh hôi đập vào mặt.
Nàng có thể nghe thấy Thôn Thiên Hồng Mãng dùng sức hít không khí vào, ở trong nháy mắt đó, nàng chợt nhớ tới cảnh trong mơ kia. Trong mộng Thôn Thiên Hồng Mãng lạnh như băng, mắt đỏ màu đỏ như máu.
Chẳng lẽ, cảnh trong mơ kia biểu thị hết thảy chuyện hôm nay?
Nàng không cam lòng đi đến đây phải dừng lại!
Cường đại gió lớn vang lên bên tai, lực kéo mạnh mẽ đưa thân thể Băng Linh Huyễn Điểu vào cái miệng đang mở rộng.
Băng Linh Huyễn Điểu phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết, song không thể ngăn cản sức mạnh nuốt thiên!
Người lửa khổng lồ không chịu buông tay, phẫn nộ dị thường, Hồng Liên trong miệng niệm vài câu gì đó, trên mặt đất lỗ thủng đột nhiên hợp lại. Người lửa khổng lồ nổi giận gầm lên một tiếng, không cam lòng buông tay!
Kỳ thật trong nháy mắt đó, Hoàng Bắc Nguyệt đúng là hy vọng Người lửa khổng lồ không buông tay, kiên trì ba giây, chỉ cần ba giây đồng hồ, nàng khắc có biện pháp chế tạo một tòa thành băng cường đại khác, ngăn cản Thôn Thiên Hồng Mãng!
Nhưng Người lửa khổng lồ lại buông tay, một khắc đó, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt lập tức xoay tròn tiến vào miệng Thôn Thiên Hồng Mãng.
Gió bão tàn phá bừa bãi, toàn bộ mặt đất bằng phẳng như bị đào xới lên.
Từ giữa không trung, Nến Đỏ tiếp nhận được Tiểu Đăng Lung cùng Chi Chi. Nến Đỏ vẫn không thuận lợi cứu Tiểu Đăng Lung, đột nhiên một trận gió bão thổi đến, trực tiếp khiến nàng lăn lộn mấy vòng.
Đầy người bùn đất đứng lên, Nến Đỏ lập tức đi thăm dò thương thế của Tiểu Đăng Lung, thấy Tiểu Đăng Lung miễn cưỡng mở mắt ra mới yên tâm.
"Chủ nhân đâu?" Nến Đỏ vội vàng quay đầu hỏi Chi Chi.
Chi Chi đào hạt mầm của mình, ôm vào trong ngực, nhìn bầu trời mưa lất phất tối đen như mực, lắc lắc đầu.
Nến Đỏ lòng nóng như lửa đốt, nhìn Tiểu Đăng Lung đang hấp hối, nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, đút cho Tiểu Đăng Lung ăn vài viên thuốc, sau đó nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi xem một chút!"
Đứng lên đang muốn đi, đột nhiên bị Chi Chi bắt được vạt áo, Chi Chi đối với nàng mãnh liệt lắc đầu, chi chi nha nha nói vài câu gì đó.
"Ta biết chủ nhân để ta cứu Tiểu Đăng Lung, nhưng là..." Nến Đỏ hốc mắt đỏ một vòng.
Một lúc sau, gió bão đột nhiên ngừng lại, im ắng, không có động tĩnh gì, bầu trời mưa rơi nhẹ xuống, phía trước mưa phùn lất phất như chưa từng phát sinh sự việc gì.
Nến Đỏ ngơ ngác nhìn phía trước, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào.
Mà cùng lúc đó, ở trong cuộc chiến, hết thảy cũng như kết thúc, Thôn Thiên Hồng Mãng ngậm miệng lại, mười dặm xung quanh không một cây cỏ, thậm chí tường băng chắc chắn do Hoàng Bắc Nguyệt chế tạo ra đều bị nó nuốt vào trong miệng.
Thân rắn khổng lồ xoay quanh Hồng Liên. Hồng Liên chật vật cử động thân thể, miệng mở ra phun một ngụm máu, song ả lại cười rộ lên.
"Hoàng Bắc Nguyệt, từ nay về sau trên thế giới này, ngươi vĩnh viễn biến mất!" Ả thoải mái cười ha hả, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, đón nước mưa rơi xuống.
Thôn Thiên Hồng Mãng ở một bên nhìn nàng, tê tê vài tiếng, không hiểu vì sao ả cao hứng như thế?
Hồng Liên miễn cưỡng đứng lên, dùng kiếm chống đỡ chính mình, chậm rãi lưng đứng thẳng tắp, nói với Thôn Thiên Hồng Mãng: "Xích Luyện, chúng ta trở về thôi."
Nhiệm vụ lần này hoàn thành vô cùng thuận lợi, Thánh quân nhất định sẽ cao hứng. Sau đó không chừng sẽ thả Mặc Liên ra, không làm khó hắn.
Nghĩ đến Mặc Liên, trên mặt ả cuối cùng lộ ra ý cười mềm mại.