"Vậy ngươi muốn ta rời khỏi Thành Tu La?" Nếu đó là yêu cầu của nàng, hắn cũng nguyện ý làm theo.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lắc lắc đầu: "Ngươi đã định là Tu La vương, mặc kệ đi tới đâu cũng là Tu La vương. Ta muốn ngươi hoàn toàn thoát khỏi thân phận này, ta sẽ phá hủy hoàn toàn Thành Tu La."
"Tiểu nữ trẻ, ý của ngươi là muốn đối địch cùng bệ hạ?" Lệ Tà đột nhiên nói.
Phong Liên Dực khiếp sợ nhìn nàng, nàng sao có thể...
Hoàng Bắc Nguyệt không phủ nhận, nắm chặt tay Phong Liên Dực nói: "Dực, ngươi đã nói ngươi thân ở Địa ngục, ta sẽ cứu ngươi khỏi đó. Nếu không thể cứu được, không sao, ta và ngươi cùng xuống Địa ngục!"
Phong Liên Dực ngơ ngẩn, hồi lâu mới cầm ngược tay nàng nói "Bắc Nguyệt..."
"Không cần nói nhiều, trừ việc ấy ra, ngươi vĩnh viễn không thể hoàn toàn thoát khỏi Thành Tu La, ta muốn ở cùng ngươi, đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời!"
"Ha ha ha..." Lệ Tà không nhịn được cười ta, "Nói ngông cuồng."
Hoàng Bắc Nguyệt cũng cười rộ lên: "Lệ Tà các hạ, có một người không biết ngươi còn nhớ không?"
"Người nào?" Lệ Tà kiêu ngạo hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ mở đôi môi đỏ thắm: "Hiên Viên Vấn Thiên."
Trong nháy mắt sắc mặt Lệ Tà thay đổi, "Sao ngươi biết hắn?"
Sau đại chiến năm đó, mọi thứ về người này đã bị bị Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La tiêu hủy triệt để!
Vì người này mang đến nạn hủy thiên diệt địa đối với bọn họ.
Hoàng Bắc Nguyệt liên hệ với Vạn Thú Vô Cương, trong nháy mắt đầu đầy tóc đen trở thành đỏ rực như lửa.
Lệ Tà phản xạ có điều kiện dùng tay chặn trước mắt, giống như tóc đỏ như lửa kia thật sự làm đau mắt!
"Hắn là cha ta, sao ta lại không biết hắn chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt tà tà cười rộ lên, "Lệ Tà các hạ, nếu năm đó Yểm không làm loạn, Hiên Viên Vấn Thiên không có cách nào phân thân thì Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu còn có thể đứng sừng sững về sau sao?"
Lệ Tà khó tin nhìn nàng: "Làm sao có thể? Người kia dĩ nhiên để lại hậu nhân!"
"Chuyện này, ngươi hỏi lại Quân Ly, tin rằng sẽ hiểu rõ hơn!" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, liền quay đầu nhìn Phong Liên Dực, "Ta lấy tánh mạng đặt cược, tương lai có một ngày chúng ta sẽ cùng đi ra Thành Tu La!"
"Ta chờ ngày đó đến." Phong Liên Dực cười khuynh thành.
"Bệ hạ!" Lệ Tà giọng nói tàn khốc, "Cô ta là đại địch của Thành Tu La? Ngài là vua, hẳn là phải loại bỏ cô ta ngay lúc này!"
"Lệ Tà, sao ngươi lại sợ hãi một nữ tử chứ?" Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Lệ Tà ngẩn ra, có chút tức giận, hắn không phải sợ nữ nhân này, mà là Phong Liên Dực về phe cô ta, tương lai cùng cô ta nội ứng ngoại hợp, Thành Tu La bị phá hủy mới là tai nạn.
"Ngươi lo lắng ta cùng nàng liên hợp diệt Thành Tu La?" Phong Liên Dực lắc đầu, "Lệ Tà, có Quân Ly ở đó, ngươi cho rằng Thành Tu La vẫn là Thành Tu La trước kia sao?"
Lệ Tà trầm mặc, hắn biết Quân Ly sẽ mang đến Thành Tu La cái gì, nhưng ít nhất Quân Ly không có dự định phá hủy Thành Tu La, mà nữ nhân này có!
Hắn nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt vẫn mang theo địch ý, mà Hoàng Bắc Nguyệt không yếu thế chút nào ngẩng đầu nghênh đón hắn.
Ánh mắt hai bên trong không khí giao hội tóe tia lửa không thể nhìn thấy.
Hươu chết vào tay ai còn chưa biết!
"Nếu đây là quyết định của bệ hạ, Lệ Tà không thể can thiệp." Lệ Tà thuyết phục, "Xin Bệ hạ trở về Nước Bắc Diệu"
Phong Liên Dực cúi đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: "Cẩn thận Quân Ly."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, hào hiệp cười: "Ngươi về đi, ta rất nhanh sẽ đi tìm ngươi!"
Nói xong, nàng xoay người đi tới cạnh Băng Linh Huyễn Điểu, Phong Liên Dực hô tên nàng, nàng xoay người nói: "Mặc kệ thế giới này thay đổi thế nào, trái tim ta sẽ không thay đổi."
Phong Liên Dực ngẩn ra, sau đó cười, "Ta cũng thế."
Nàng lưu loát nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, trong lòng như trút được gánh nặng, dễ dàng bằng phẳng, chưa từng có cảm giác trong lòng yên ổn như vậy.
"Sau này còn gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!"
Nhìn nàng cưỡi băng loan điểu rời đi, Lệ Tà cũng thấp giọng nói: "Sau này còn gặp lại!"
**** Bắc Nguyệt hoàng triều****