Linh hồn trở về!
Tuy nhiên tới buổi tối, Hồng Liên vẫn đặt một ngọn đèn trên gối của Mặc Liên, ánh lửa chiếu vào gương mặt tái nhợt. Nàng cúi đầu nhìn hồi lâu, nhẹ giọng gọi: "Mặc Liên, Mặc Liên..."
Lúc hắn ngủ không hề phòng bị, như một đứa con nít vậy.
Thật giống lần đầu tiên Thánh quân mang hắn đến Điện Quang Diệu, ngay cả đi đường hắn cũng bước không vững, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngước lên, nàng gặp hắn lần đầu, trong lòng liền biết sau này nhất định sống cùng nhau.
Đúng như dự đoán, chỉ có 2 người bọn họ sống sót, đạt được danh hiệu Hồng Liên cùng Mặc Liên, vứt bỏ tên vốn có.
"Triệt nhi, Triệt nhi... huynh nghe không? Nghe được thì trở về đi."
Kêu một hồi không thấy hắn có bất cứ chút phản ứng gì, Hồng Liên liền từ bỏ, lau nước mắt nơi khóe mắt, ôm cánh tay hắn thấp giọng khóc nức nở.
Nếu nàng tới sớm một chút thì không phát sinh chuyện này rồi.
Đột nhiên, cánh tay Mặc Liên giật một cái, Hồng Liên vui mừng lẫn sợ hãi ngẩng đầu: "Mặc Liên!"
Mặc Liên khó chịu xoay người một cái, tay giơ lên đột nhiên mò thấy mặt Hồng Liên, hắn giật mình, đột nhiên hai tay kéo mặt của nàng ôm vào lòng, thì thào nói: "Ta sai lầm rồi, sai lầm rồi."
Hồng Liên hoảng sợ, lập tức đỏ mặt, cũng không giãy dụa, tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Nàng biết hắn không thanh tỉnh, hiện tại mơ mơ màng màng, tuy nhiên chỉ lúc như vậy mới có thể thân mật dựa vào hắn.
"Mặc Liên, ta thích ngươi, ta từ nhỏ đã thích ngươi." Hồng Liên hạ giọng nói, nói nhỏ tới mức chỉ chính mình mới có thể nghe được.
Sau khi nói xong nàng vẫn lo lắng bị Mặc Liên nghe thấy, nhưng may là hắn an tĩnh lại, hẳn là chưa nghe thấy gì.
Trong lòng không biết vì sao thấy mất mát, không hy vọng hắn nghe được, nhưng không nghe được lại thấy buồn buồn.
Không sao, Mặc Liên, chúng ta cả đời sẽ ở cùng nhau.
Cho tới hiện tại, Hồng Liên cùng Mặc Liên sẽ không tách ra.
Mặc Liên gắt gao ôm nàng, hồn nhiên không biết mình ôm ai, có điều mò thấy khuôn mặt liền xác định thân phận của nàng.
"Nguyệt, Nguyệt, xin lỗi..." hắn khàn khàn nói, trong giọng nói có tiếng nấc nghẹn ngào, nếu nước mắt có thể giúp hắn hết hối hận, hắn nhất định sẽ khóc lên.
Hồng Liên giật mình: "Cái gì?"
Mặc Liên thì thào nói: "Nguyệt..."
Hồng Liên đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng xanh không tin quát lớn: "Ngươi gọi ai? Ngươi gọi ai?"
Bị tiếng gào điên cuồng quấy nhiễu, Mặc Liên có vẻ lấy lại được chút ý thức, nghe tiếng hô bên tai, nhíu nhíu mày.
Hồng Liên nắm áo hắn, lớn tiếng ép hỏi: "Rốt cục ngươi gọi ai? Ta là Hồng Liên đây!"
Một tiếng hô bi phẫn xông vào đầu Mặc Liên, hắn thoáng cái tỉnh táo lại, đẩy Hồng Liên ra, rời khỏi giường, lảo đảo đi ra ngoài.
"Mặc Liên!" Hồng Liên bị hành động của hắn hù dọa, lập tức đi theo sau, "Thương thế của ngươi chưa ổn, ngươi định đi đâu!"
Mặc Liên không muốn giải thích, đẩy Hồng Liên ra, cố chấp đi ra ngoài, hắn cho dù bị trọng thương nhưng thực lực vẫn trên Hồng Liên rất nhiều, bởi vậy sau khi ra ngoài đã nhanh chóng đi được một đoạn xa.
"Mặc Liên! Ngươi muốn đi đâu?" Hồng Liên hô to, nước mắt rơi đầy mặt, nghĩ lúc hắn hôn mê gọi tên người khác, đột nhiên cảm giác tim như bị đao cắt.
Ban đêm, Mặc Liên lảo đảo đi giữa trời mưa ở Thành Kỳ Dương, không biết đi đâu, nước mưa làm ướt toàn bộ quần áo, vết thương ngấm nước mưa nhói đau.
Huyễn Linh Thú âm thầm theo sát hắn, nhìn hắn đi không mục đích, qua một quảng trường rồi lại qua một con phố, đôi khi đi lặp lại mà hắn cũng không biết, nhưng không dừng lại.
Từ nhỏ đến lớn làm bạn với hắn, làm sao Huyễn Linh Thú lại không biết hắn đang tìm cái gì đây?
Nhìn hắn rõ ràng mệt mỏi, trọng thương khó có thể chống đỡ nhưng cũng không dừng lại, Huyễn Linh Thú không nhịn được, thở dài một tiếng, ở trong lòng yên lặng nói với Mặc Liên: "Cô ta ở trong hoàng cung của Nước Tây Nhung."
Mặc Liên ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo mừng rỡ, nhưng sau lại mờ mịt: "Hoàng cung?"
Huyễn Linh Thú thở dài nói: "Ở phía đông của ngươi."
Mặc Liên không nói một lời, xoay người chậm rãi đi về phía đông, dưới chân nước mưa bắn lên như một đóa hoa nở.
Cấm vệ hoàng cung của Nước Tây Nhung đương nhiên không phòng nổi Mặc Liên, hắn lặng lẽ tiến cung dễ như trở bàn tay, bởi vì có Huyễn Linh Thú nên tìm được Hoàng Bắc Nguyệt không khó. Chính là ở tẩm cung của nữ hoàng nước Tây Nhung, bởi vậy phòng thủ nghiêm ngặt hơn một chút.
Mặc Liên sau khi đi đến bên ngoài thiên điện liền lặng lẽ che giấu, không dám gây tiếng động.
Hắn biết nàng ở trong thiên điện, hiện tại khẳng định đang chữa thương, hắn lúc ấy đánh không nương tay, làm nàng bị thương nặng bao nhiêu?
Hắn nghe tiếng chân người bước trong thiên điện. Viết nàng chưa ngủ nên hắn yên lặng núp ở một thân cây để nghe động tĩnh bên trong.
"Tốc độ khôi phục vết thương của ngươi thật dị thường!" Một trận cười khẽ vang lên, "Quốc sư còn nghĩ ngươi nhất định trọng thương không cứu được, chờ chết nà mà thôi."
"Ta mạng lớn như vậy, chỉ sợ làm bà ta thất vọng." Giọng nói thanh lạnh cười rộ lên.
Tim Mặc Liên đập mạnh, cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực!
Hắn nghe thấy tiếng của nàng!
"Mặc Liên xuống tay thật ngoan độc, đánh không nương tay, nếu là người khác đã sớm bị đánh chết thành tro."
"Quả thật ngoan độc, cảm giác bị sét không vui chút nào!" Nhớ lúc đứng trước sinh tử, Hoàng Bắc Nguyệt dựng tóc gáy lên.
Thiên đại Đông nhi cười nói: "Trước ở đại hội liên minh lính đánh thuê, ta thấy ngươi cùng hắn quan hệ không tồi, tưởng rằng hắn sẽ không giết ngươi, không ngờ..."