Trong một ngày, liên tục hôn mê hai lần, cảm giác thật không dễ chịu.
Lần nữa tỉnh lại đã thấy Băng Linh Huyễn Điểu đã chạm đất. Đã tới nước Tây Nhung, coi như an toàn hơn chút.
Thiên đại Đông nhi lập tức liên lạc với người của Thánh Huyết Cung, không bao lâu, ở biên cảnh người canh gác của Thánh Huyết Cung liền phái cao thủ đến bảo vệ bọn họ tới thành Kỳ Dương - đô thành của Nước Tây Nhung.
Trong trong xe ngựa xóc nảy, Hoàng Bắc Nguyệt lo lắng tỉnh lại, bên tai nghe thấy tiếng mưa, bánh xe trên đường lầy lội phát ra tiếng cọt kẹt.
Trời mưa, khí lạnh từ ngoài cửa sổ xe thẩm thấu vào, mơ hồ mang theo cảm giác âm âm lãnh lạnh, dường như không thuộc về nhân gian.
Thấy nàng tỉnh lại, Nến Đỏ lập tức cao hứng nói: "Chủ nhân! Ngươi rốt cuộc tỉnh dậy!"
Hoàng Bắc Nguyệt cổ họng khô khốc, nói không ra lời, Nến Đỏ vội vàng lấy giọt sương từ cây Bích tinh do Yểm thu thập cho nàng uống, cổ họng thông thuận, nàng mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Tại sao lại ngồi xe ngựa?"
Băng Linh Huyễn Điểu phi hành tốc độ nhanh hơn, ít ngày nữa là sẽ tới Kỳ Dương, phương tiện giao thông như xe ngựa không chỉ tốc độ chậm, hơn nữa còn xóc nảy, bọn họ đang lẩn trốn sao lại lựa chọn ngồi xe ngựa chứ?
Vừa rồi Thiên đại Đông nhi ngủ gật nghe tiếng Nến Đỏ cũng đã tỉnh lại, thản nhiên mở miệng nói: "Nước Tây Nhung hàng năm trời mưa, trên bầu trời nhiều sấm sét, không cẩn thận đụng phải rất nguy hiểm."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, thì ra là thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên đại Đông nhi cùng Nến Đỏ, trong xe ngựa có đá phát sáng, sắc mặt hai nha đầu này thoạt nhìn không tốt lắm.
Nàng luôn nhạy cảm, lập tức nhận thấy có chuyện bất thường xảy ra.
"Sao lại thế này? Các ngươi gạt ta cái gì?" khẩu khí hỏi lạnh liệt khiến người khác không thể chống cự.
Thiên đại Đông nhi mím môi, kiên quyết không nói lời nào. Nến Đỏ mềm lòng, hơn nữa nàng trung thành và tận tâm với Hoàng Bắc Nguyệt, phát sinh sự tình gì tuyệt đối sẽ không gạt nàng.
"Chủ nhân, chúng ta bị lính đánh thuê trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đuổi giết." Nến Đỏ nhỏ nhe nói như muỗi kêu.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, nàng nghe câu "Lính đánh thuê trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp" mà không phải người của Thành Tu La, đây là có chuyện gì?
Nến Đỏ đã mở miệng, Thiên đại Đông nhi cũng biết không giấu được liền nói: "Thành Tu La hạ lệnh, hễ là lính đánh thuê Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp không đuổi giết Hoàng Bắc Nguyệt, Thành Tu La liền tìm tới cửa, diệt môn phái bọn họ!"
"Lính đánh thuê không có cách nào, bọn họ đều hành động độc lập, một khi Thành Tu La ra tay, tứ cố vô thân, không ai hỗ trợ, chỉ có thể chờ chết!" Nến Đỏ nhỏ giọng nói, "Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn nghe theo lệnh của Thành Tu La, giết chủ nhân có thể bảo vệ tánh mạng, còn được Thành Tu La che chở, mua bán này người nào cũng nguyện ý làm."
Hoàng Bắc Nguyệt nghe, có chút buồn cười, "Không ngờ mạng của ta đáng giá như vậy."
"Giờ là lúc nào mà ngươi còn nói như thế!" Thiên đại Đông nhi nghiêm khắc nói, "Tới Kỳ Dương, nếu quốc sư không muốn đối nghịch với Thành Tu La, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ nguy hiểm! lính đánh thuê khắp thiên hạ đuổi giết, ngươi nghĩ là trò đùa sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi, trên gương mặt tái nhợt suy yếu tươi cười: "Quả thật rất nguy hiểm." Ngữ khí của nàng nào có cảm giác nguy hiểm, chính là...
Thiên đại Đông nhi tức giận hừ lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt biết, nha đầu kia biểu hiện lãnh khốc, kì thực tâm lý rất quan tâm nàng, bởi vậy liền cười nói: "binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện tại lo lắng có ích gì? Nhân sinh trên đời, sống chết bất thường, sao có thể từng giây từng phút bình an vô sự được?"
Thiên đại Đông nhi nói: "Ta chưa từng thấy người như ngươi, dao gác trên cổ mà vẫn bình thản! Quả nhiên là chưa chết chưa sợ!"
Hoàng Bắc Nguyệt từ chối bình luận, trong lòng yên lặng nghĩ, ai nói nàng không chết đây? Nàng chưa chết thì cũng sẽ không đến chỗ này Tá Thi Hoàn Hồn, tiếp nhận vận mệnh một người khác, tiến vào đại lục hỗn loạn phân tranh.
"Thiên đại đại nhân, chủ nhân hiện tại bị trọng thương, hẳn là lấy dưỡng thương làm trọng, các chuyện khác hiện tại cũng không cân nhắc được nhiều như vậy. Đợi đến Kỳ Dương, nhìn thái độ quý quốc quốc sư đi, nếu vị ấy thật sự không muốn đối địch với Thành Tu La, chúng ta sẽ không gây khó dễ." Nến Đỏ hiểu chuyện nói, chỉ cần có nàng ở tại, tuyệt đối sẽ không để chủ nhân gặp chuyện không may!
Thiên đại Đông nhi sắc mặt hơi hoà hoãn một chút, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt bộ dáng yếu ớt như vậy, giọng nói nhu hòa hơn nói: "Thiên đại Mê Ly là một phụ nữ giảo hoạt, thế lực Thánh Huyết Cung không thể so với Thành Tu La, ta nghĩ bà ta sẽ không nguyện ý che chở các ngươi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Nến Đỏ lo lắng nói, nàng không phải sợ hãi, mà là muốn có địa bàn an toàn thanh tịnh để chủ nhân dưỡng thương cho tốt!
Thiên đại Đông nhi trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta mang các ngươi tiến cung gặp bệ hạ!"
" Vua nước Nước Tây Nhung?" Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc ngước mắt nhìn Thiên đại Đông nhi.
Thiên đại Đông nhi gật đầu "Bệ hạ tâm địa thiện lương, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Ngươi như vậy khác gì công khai đối nghịch với Thiên đại Mê Ly?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Không bận tâm được nhiều như vậy, chẳng lẽ nhìn ngươi đi chết sao?" Thiên đại Đông nhi không khách khí nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười, không nói thêm gì, nàng rất yên tâm về Đông Lăng.
Xe ngựa hướng về Kỳ Dương, dọc đường không yên ổn, lính đánh thuê sợ uy lực của Thành Tu La không dám kháng cự, cũng tham luyến Thành Tu La che chở nên xuất động cao thủ tới cướp giết. Cũng may Thánh Huyết Cung ở Nước Tây Nhung thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, Thiên đại Đông nhi lấy thân phận thiếu cung chủ điều động không ít cao thủ đến bảo vệ, tránh thoát không ít lần tập kích.
Dọc đường mưa không ngớt, mưa gió làm đoạn đường vướng bận. Đáng tiếc gió tanh mưa máu cũng không ngăn bước tiến của họ.
Nước Tây Nhung ở phía Tây của Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, quốc thổ diện tích rất lớn, đáng tiếc hàng năm mưa dầm không ngừng, thu hoạch không nhiều, sản vật thưa thớt, cây cối cao lớn rất hiếm thấy, một ít bụi cây thấp bé, còn lại bụi cỏ chỗ nào cũng có.
Quốc gia này có vẻ đơn điệu, khắp nơi đều là màu xám lãnh băng băng cùng màu trắng đen. Đất đai lầy lội khiến họ chỉ có một mùa thu hoạch, lương thực thiếu, thêu gấm vật càng thưa thớt, chỉ có dựa vào thu hoạch từ vùng đất phía nam có cây cối sinh trưởng, bởi vậy ăn mặc chi phí của quốc gia hầu như dựa vào nhập khẩu từ nước ngoài.
Song, Nước Tây Nhung không nghèo khó, trái ngược bọn họ rất giàu có. Bởi vì đất đai quanh năm bị nước mưa tẩm bổ, ngoài ẩn chứa tài nguyên khoáng sản cùng bảo thạch phong phú, còn có đủ loại linh thạch, kim loại mà các luyện dược sư khao khát cùng một ít dược liệu trân quý chỉ có trong hoàn cảnh ướt át ở Nước Tây Nhung mới có thể sinh trưởng được.
Người dân Nước Tây Nhung chỉ cần khai thác tài nguyên khoáng sản, quảng bá những trân bảo hiếm thấy cũng thu hút thương nhân mỗi nước nguyện ý ngàn dặm xa xôi đến đây ra giá cao mua đi, hoặc dùng lương thực tơ lụa trao đổi.
Bởi vì tận dụng thiên thời địa lợi nên Nước Tây Nhung sản sinh ra nhiều luyện dược sư trứ danh, Hoàng Bắc Nguyệt từng gặp một vị, chính là người đã tặng《quyển kinh trăm cách luyện dược》 Độc cô Dược thánh, đó là quý tộc Nước Tây Nhung.
Có cường đại luyện dược sư che chở, Nước Tây Nhung cho dù quân đội không mạnh, sản vật không nhiều, nhưng cũng không cường quốc nào có dũng khí xâm lược, dù sao, đắc tội Nước Tây Nhung, chẳng khác nào đắc tội vô số luyện dược sư, mặt phía sau có thể là sức mạnh vô cùng cường đại.
Thủ đô thành Kỳ Dương nước Tây Nhung như một ốc đảo, nước mưa so với đoạn đường tới thành thị đều nhiều hơn, từ xa xa nhìn qua, đô thành hùng vĩ như xây dựng giữa đại dương mênh mông! Mây đen hàng năm bao phủ trên bầu trời Kỳ Dương, một mảnh màu đen nặng nề khiến lòng người trở nên trầm trọng hậm hực.
Kỳ Dương, đại khái chính là mong mỏi ánh mặt trời, nghe nói nơi này trăm năm mới một lần gặp ánh mặt trời.
Ngoài cửa thành Kỳ Dương, binh lính thủ thành thấy người của Thánh Huyết Cung liền không dám ngăn cản, lập tức cho phép qua, nhưng bọn họ vừa vào thành, liền có một đội khoái mã tiến đến, hô lớn: "Truyền mệnh lệnh quốc sư, trừ thiếu cung chủ ra, những người còn lại không được tiến vào thành Kỳ Dương!"
Ở Nước Tây Nhung, tất thảy mệnh lệnh của quốc sư đôi khi hữu dụng như thánh chỉ của hoàng đế, bởi vậy binh lính thủ thành vừa nghe liền lập tức vây lại, ngăn cản xe ngựa tiếp tục đi trước!
Thiên đại Đông nhi mặt mày trầm xuống, nói: "Không ngờ bà ta nhanh như vậy đã có tin tức!"
Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay xốc màn xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, quốc sư phái tới không ít người, hơn nữa thoạt nhìn mỗi người thân thủ cũng bất phàm.
"Các ngươi ở trong xe không nên xuống". Thiên đại Đông nhi đem miếng vải đen bịt kín nửa mặt, nàng dặn dò xong liền ra khỏi xe ngựa, đứng trên xe ngựa, nói với mấy người kia: "Bọn họ là khách nhân của ta, dẫn bọn hắn vào thành, sau đó sẽ bẩm báo lại với sư phụ!"
"Thiếu cung chủ, quốc sư đại nhân đã dặn dò, mấy người này là đối tượng đuổi giết của Thành Tu La, giấu bọn họ chẳng khác nào đối nghịch với Thành Tu La. Nước Tây Nhung cùng Thánh Huyết Cung không muốn gây phiền toái, cho nên mời thiếu cung chủ hiểu rõ đại cục, không nên nhúng tay vào việc này!" Người đến hạ lệnh có vài phần cung kính đối với Thiên đại Đông nhi, không đặc biệt làm càn!
Thiên đại Đông nhi lạnh lùng nói: "Như thế, chẳng phải để ta thất tín với người sao?"
Người nọ nói: "Ta không quan tâm, thiếu cung chủ, chúng ta chỉ theo lệnh của quốc sư đại nhân, xin đừng làm khó chúng ta."
"Trịnh Hạc, ngươi định dùng sư phụ uy hiếp ta!".
"Không dám không dám, thiếu cung chủ ngài thân phận tôn quý, được quốc sư đại nhân tín nhiệm, đây là vinh quang tối thượng, xin ngài hết sức quý trọng" Trịnh Hạc nói đầy hàm ý để Thiên Đại Đông nhi tự cân nhắc!
Vinh hoa phú quý cùng người trong xe ngựa, bên nào nhẹ, bên nào nặng đây?
Thiên đại Đông nhi sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, đôi mắt tràn ngập sát khí, những người này có dũng khí chặn đường, nàng không sợ động thủ, sau đó mang Hoàng Bắc Nguyệt lập tức tiến cung đi. Vào cung rồi, quốc sư sẽ không có cách nào ra tay.
Nhưng những người này đến đây là đã có chuẩn bị, quốc sư khẳng định đã dặn dò bọn họ, nếu nàng động thủ, những người này cũng sẽ không nương tay.
Trong lúc nguy nan liền nghe thấy tiếng vó ngựa trong thành truyền đến, vó ngựa đạp trong nước tung bọt trắng xóa, khí thế ngút ngàn.
Trong xe ngựa Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, đoàn người kia chỉ sợ không phải người bình thường!
"Thiên đại các hạ! Ngươi từ lúc đi sứ nước Bắc Diệu trở về vẫn biệt lai vô dạng nha!" Giọng nam trầm dày hữu lực vang lên, chính khí mười phần, cuồn cuộn sắc bén!
Nghe tiếng nói này, Thiên đại Đông nhi lạnh lùng thoáng có chút vui sướng, cười nói: "Du các hạ, đã lâu không gặp!"
Tiếng vó ngựa đến gần, nam nhân trên lưng ngựa khí thế hiên ngang, phong thần tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt kiên định như núi, thâm thúy khiếp người. Hắn nhìn lướt qua người của Thánh Huyết Cung, nói: "Sứ giả hồi kinh, sao các ngươi ngăn trở?"
Những người đó đối với người tên "Du" này hết sức kiêng kỵ, không dám làm càn, rất cung kính nói: "Bắc Đường đại nhân, chúng ta theo lệnh quốc sư ngăn trở mấy người bị Thành Tu La đuổi giết, kẻo tai họa giáng xuống quốc gia chúng ta!"
Bắc Đường Du ngước con ngươi thâm thúy nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau Thiên đại Đông nhi, đảo một cái liền nhìn về phía Thiên đại Đông nhi, trong mắt nàng ẩn chứa vẻ cầu khẩn, Bắc Đường Du thấy, nét mặt không thay đổi nói: "Đây là khách nhân mà bệ hạ lệnh cho Thiên đại các hạ ngàn dặm xa xôi mời đến, người nào dám ngăn trở?".
Thiên đại Đông nhi trong lòng vui vẻ, tràn ngập cảm kích nhìn Bắc Đường Du.