Ngụy Võ thần ngã khỏi lưng Lôi Long, ngẩng đầu nhìn thấy Lôi Lòng thường ngày bản thân mình cũng phải cung kính, giờ phút này bị bóng người màu đen kia nắm như con sâu trong tay, đáng thương giãy dụa mấy lần, liền bị người kia khinh thường ném đi.
Người này rốt cục là ai, hắn chưa từng nghe trên Đại lục Tạp Nhĩ tháp có một vị quỷ dị như vậy. Hắn tỉ mỉ nhìn Yểm, nhưng chính Lôi Long lại hô với hắn: "đi mau".
Ngụy võ thần ngẩn ra: "đi?"
Lôi Long không nói gì, chỉ sợ hãi chạy qua, móng vuốt nắm lấy Ngụy võ thần, hỏa tốc chạy khỏi nơi này, như trên đuôi bị người đốt pháo vậy.
Yểm âm lãnh nhìn bọn chúng, đáng tiếc thân thể bị phong ấn nên không thể giết người, bằng không con sâu cùng người kia sẽ bị hắn đánh tan thành bột phấn.
Hừ, đánh chó phải ngó mặt chủ!
Yểm lúc này hoàn toàn đã quên, tính ra giữa Hắn và Hoàng Bắc Nguyệt thì có vẻ Hoàng Bắc Nguyệt mới là chủ nhân, hắn chỉ là thú sống nhờ thôi, không bằng cả sủng vật. Nhưng hiện Hoàng Bắc Nguyệt đang hôn mê, không thể phản bác. Hắn liền tự động đem cô gái nhỏ trong lòng là sủng vật của mình. Nếu người nào đó tỉnh lại biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ hành hung hắn một trận.
Lúc Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh thì trời đã sáng, bị ánh chớp xuyên thủng nên đỉnh đầu rừng rậm Phù Quang thẩm thấu ra ánh sáng mặt trời nhạt, len lỏi bên người, cây cối trong rừng rậm bị phá hủy ngã trái ngã phải, trên mặt đất nhợt nhạt vô số hố sâu, mấy thi thể Phù Quang vắt vẻo trên cây, không còn phát ra ánh sáng. Nơi này vừa nhìn chỉ biết tối hôm qua đã trải qua đại chiến không giống bình thường.
Đầu mơ hồ đau, toàn thân như bị trật hết khớp xương, đau đến khó tin, giật nhẹ ngón tay liền đau đến rên lên một tiếng.
"Chủ nhân, không nên cử động, đau lắm đấy." Nến Đỏ vội vội vàng vàng chạy tới, dùng lá cây to đựng ít sương sớm, bưng đến trước mặt nàng đến, "Uống một chút nước do lá cây Bích Tinh tiết ra dưới sương sớm, có thể chữa thương."
Hoàng Bắc Nguyệt hé miệng uống một ngụm, quả nhiên ngọt thanh nhuận, chảy xuống cổ họng liền cảm nhận khí di chuyển tẩm bổ các kinh mạch.
Cây Bích tinh là một loại thực vật trân quý thuộc tính mộc, quả của nó là thánh phẩm chữa thương, mà ngay cả sương sớm đọng lại ở lá cây cũng có tác dụng chữa thương, rất nhiều thương nhân sưu tầm dược liệu yêu thích. Hàng năm có rất nhiều đoàn lính đánh thuê cùng đội mạo hiểm xâm nhập trong rừng rậm tìm kiếm cây Bích tinh.
Muốn thu thập sương sớm đọng trên lá Bích tinh cũng không dễ, vì lá cây Bích tinh chỉ lớn hơn ngón cái một chút, trên nhánh cây đầy mũi nhọn, muốn thu thập nhiều sương sớm chắc chắn rất khổ cực.
"Ngươi vất vả rồi." Hoàng Bắc Nguyệt áy náy nói.
Nến Đỏ mở trừng hai mắt, nhìn thoáng qua phía sau nói: "Sương sớm này là tên kia thu thập."
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn, cách vài bước có một tảng đá lớn, trên đó hắc khí ngưng tụ thành bóng người ôm tay ngồi phía trên, thản nhiên liếc nàng một cái, liền quay đầu đi.
Trong lòng ấm áp, nhớ lúc trước hôn mê thấy hắn đi ra, dùng thân thể bảo vệ nàng, nếu không, nàng sớm đã bị Thiên Phạt áp bách thành đống thịt vụn!
"Cám ơn ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt chân thành nói, đối với Yểm, đã sớm quen thuộc đến không cần phải nói cám ơn, tuy nhiên, lúc này nhìn hắn thấy rất cảm động.
"Ta không cứu ngươi, ta cứu chính mình." Yểm quả thực chẳng thèm ngó tới nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nói: "Ta cám ơn ngươi giúp ta lấy sương sớm chữa thương."
Yểm lớn tiếng nói: "Chỉ tiện tay thôi!"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng muốn cười nhưng không muốn tiếp tục đùa giỡn Yểm. Người này gần đây da mặt quá mỏng, nhẹ nhàng "a" một tiếng, tròng mắt chậm rãi quay vòng một chút, hỏi: "Ngụy võ thần đâu?"
"Đi rồi, hiện tại đại khái đã về đến nước Đông Ly." Yểm vừa nói, ánh mắt chậm rãi nhìn qua nàng, "Tuy nhiên, hắn cũng sớm chết thôi."
"Nhưng hắn chưa chết!" Hoàng Bắc Nguyệt gắt gao nắm tay, mặc kệ bao nhiêu đau đớn! Không ngờ để Ngụy võ thần trốn thoát! Thiên Phạt của hắn thật lợi hại!
Yểm chậm rãi nói: "Sau này vẫn có cơ hội, lúc này cũng xem như cho ngươi hiểu thêm sự lợi hại của Thiên Phạt, chuẩn bị đối phó về sau."
Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác Yểm ám chỉ gì đó liền hỏi: "Điều này có nghĩa là gì?"
Yểm lười biếng nằm xuống, khửu tay chống đỡ thân thể, quay đầu đi, có chút yêu tà nói: "Thiên Phạt là tuyệt kỹ của Linh Tôn, Ngụy võ thần chỉ là trò đùa so với hắn!"
Tuyệt kỹ của Linh Tôn?
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt chậm rãi đông lạnh nghiêm túc, Thiên Phạt của Ngụy võ thần còn gọi trò đùa, vậy Thiên Phạt của Linh Tôn sẽ mạnh cỡ nào?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của nàng, Yểm liền hào phóng giảng giải: "Năm đó nếu không phải thời khắc cuối cùng Quân Ly cùng Hiên Viên Vấn Thiên dùng Thiên Phạt, ta làm sao có thể bị bọn họ phong ấn?"
Nhắc lại chuyện cũ, Yểm tựa hồ có chút không phục, tính như trẻ con nói: "Hai người bọn họ đánh một mình ta, rất không công bằng!"
Hoàng Bắc Nguyệt liếc xéo hắn một cái, người này thật đúng là được lợi mà vẫn ra vẻ!
Thiên Phạt - thay trời trừng phạt là một loại phải hao tổn tự thân mới có thể phóng xuất ra sức mạnh cường đại. Để sử dụng Thiên Phạt, triệu hồi thú phải thuộc họ Rồng, nhưng sau khi sử dụng để đối phó kẻ địch, chính bản thân người đó cũng không thể toàn vẹn thân thể. Nếu không sẽ không có chuyện sau khi Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn Yểm liền bị vây chết ở Thành Tu La. Linh Tôn cũng không thể biến thành như vậy. Khi đó, bọn họ khẳng định bị thương rất nặng.
Mà Yểm chỉ bị phong ấn thôi, nàng chỉ cần không chú ý một chút là hắn sẽ trốn ra tiếp tục làm hại nhân gian.
Ma thú thật sự rất mạnh!
"Yểm, chẳng phải Thiên Phạt phải phối hợp với triệu hồi sư sao? Vì sao một mình Linh Tôn vẫn dùng được?" Hoàng Bắc Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Hắc hắc, Quân Ly không như con sâu Lôi Long kia, ngươi nhìn hắn xem, ngay cả triệu hồi sư cùng ký kết khế ước chết rồi mà hắn vẫn sống, có thể tưởng tượng hắn biến thái đến mức nào. Hắn có thể một mình sử dụng Thiên Phạt cũng không kỳ quái."
Yểm nói xong, chép miệng nói: "Sao ta lại khen hắn được nhỉ? Hừ! lão quái vật!"
Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười, ở trong lòng Yểm, trên trời dưới đất chỉ Linh Tôn mới là đối thủ của hắn, cuồng ngạo kiêu ngạo, nhưng không khiến người ta chán ghét. Bởi vì nàng biết, có thể bức bách Linh Tôn cùng Hiên Viên Vấn Thiên đến tình trạng này, Yểm nhất định sẽ không yếu.
Nghĩ đến Linh Tôn rồi ngẫm đến Yểm, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy váng đầu, nếu sau này đối phó cả hai tên này, sợ rằng kết cục giống Hiên Viên Vấn Thiên.
"Chủ nhân, tên Yểm này chẳng có điểm gì để thích cả! Vừa rồi khi ta tới đúng lúc thấy hắn khinh bạc chủ nhân! Nhưng hiện tại lại giả bộ lãnh đạm với chủ nhân!"
Nến Đỏ tính tình đơn thuần, không giữ mồm giữ miệng tố khổ trong lòng với Hoàng Bắc Nguyệt, nàng biết chuyện nam nữ, nhưng không nhất định hiểu cảm tình nam nữ.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong xạm mặt lại "Khinh bạc?"
"Vâng!" Nến Đỏ nặng nề gật đầu, "Hắn ôm chủ nhân không chịu buông tay, sờ vuốt mặt chủ nhân, rõ ràng thừa dịp chủ nhân hôn mê mà sàm sỡ, hoàn hảo ta tới kịp!"
Hoàng Bắc Nguyệt dở khóc dở cười, trong lòng biết Yểm cứu nàng liền xem xét thương thế, vừa vặn bị Nến Đỏ gặp được, vì vậy biến thành kẻ cơ hội.
Đáng thương cho Yểm, không bị Nến Đỏ hiểu nhầm. Nàng yên lặng trong lòng thương cảm Yểm một chút, liền nói: "Yểm, sao còn không trở về hắc thủy cấm lao?"
Yểm nằm trên tảng đá lớn, quay đầu nhìn nàng, chậm như rùa nói: "Ngươi không thấy không khí sáng sớm làm người ta lưu luyến sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt ngoài rừng cây, chóp mũi xẹt qua hương vị bùn đất sáng sớm, mấy thứ này đối với nàng đều là chuyện bình thường, tuy nhiên đối với Yểm hàng năm bị giam giữ ở hắc thủy cấm lao thì có lẽ là khát vọng. Nghĩ vậy, Hoàng Bắc Nguyệt không nhắc Yểm về hắc thủy cấm lao, để hắn nhìn trời xanh đi, chính bản thân mình phải dưỡng thương đã.
Sau phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Nến Đỏ liền từ bên ngoài trở về, thấp giọng nói: "Chủ nhân, có người đến gần chúng ta, làm sao bây giờ?"
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đã cảm giác hơi chút thư thái một chút, ngồi dựa vào thân cây, nghe vậy liền nhíu nhíu mày: "Là ai?"
"Hình như là người của Thánh Huyết Cung, ta thấy Thiên đại Đông nhi, cho nên mới báo cho chủ nhân." Nếu là những người khác, nàng khẳng định giải quyết bọn họ hoặc dẫn đi chỗ khác.
Thiên đại Đông nhi về Nước Tây Nhung đâu cần phải đi vào rừng rậm Phù Quang, con đường này quá nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ thì cơ bản không nên lựa chọn con đường này.
Cho nên, Thiên đại Đông nhi là bởi vì nàng mà đến đi.
"Nến Đỏ, mang bọn họ tới đây đi." Hoàng Bắc Nguyệt không suy nghĩ nhiều nói.
Nến Đỏ gật đầu rời đi, sau một lát dẫn đoàn người đi tới, một nữ tử che mặt bằng khăn đen sắc sảo, thoạt nhìn như yêu nữ tà giáo.
Nhìn nơi này hỗn độn, rõ ràng là dấu vết một trận đại chiến, Thiên đại Đông nhi nhíu mi hỏi: "Ngụy võ thần chết chưa?"
"Hắn đào tẩu." Nến Đỏ chi tiết nói.
"Hừ." Thiên đại Đông nhi hừ lạnh một tiếng, giơ mắt nhìn về Hoàng Bắc Nguyệt đang dựa vào đại thụ tĩnh dưỡng, "Không ngờ ngươi tự thân xuất mã cũng không thể giết hắn, mạng hắn lớn, mà ngươi bản lĩnh cũng yếu đi?"
Lúc bọn họ tới gần, Yểm liền đã trở lại hắc thủy cấm lao, bởi vậy Thiên đại Đông nhi không biết sự tồn tại của Yểm.
Bị người từng là nha đầu của mình cười nhạo, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại lạnh nhạt cười cười, nói: "Mạng của hắn là của ta, sớm muộn đều sẽ lấy, gấp làm gì."
Thiên đại Đông nhi để người của mình đứng tại chỗ, chính mình vượt qua các hố to nhỏ trên mặt đất, đứng trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Lần sau hay là ta ra tay đi, ngươi thương tích toàn thân, sợ rằng phải tĩnh dưỡng lâu đấy."
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: "Vậy Thiên đại các hạ cố ý đến đây làm gì?"
"Sợ ngươi chết khiến ta cô phụ lời dặn của trưởng công chúa lúc còn sống, nên mới mang ngươi đi chữa thương." Thiên đại Đông nhi lành lạnh nói, tựa hồ không chút quan tâm nhỏ nào với nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng vui mừng nhếch lên, trên người vẻ lãnh khốc tiêu tan không ít, cười nói: "Đa tạ ngươi, tuy nhiên, ta có việc muốn về Nước Bắc Diệu."