Editor: Thiên Ân
Beta: Mặc Quân Dạ
Tuy rằng Biệt Nguyệt sơn trang này thần bí khó lường, tràn ngập những truyền thuyết kinh khủng, thế nhưng từ lúc bọn họ đi vào cho đến khi phá hủy từ đường thì lại không thấy có ai đi ra cả, điều đó cho thấy những tin đồn kia cũng chỉ là để lừa gạt, giả thần giả quỷ dọa người mà thôi!
Mạnh Kì Thiên dùng tay ôm chiếc hộp ngọc tinh xảo, đây là vật vừa lấy được từ trong từ đường, hắn dùng tay sờ sờ vỏ hộp một cái, sau đó cười nói: “Quả nhiên, đồ vật kia lúc trước được đặt ở trong này.”
Năng lực cảm ứng của Triệu hoán sư thuộc tính Phong luôn rất mạnh mẽ.
“Ta biết mà, nhất định là bọn họ giấu nó đi rồi, đáng giận! Chuyện mà thánh quân giao cho chúng ta lần này nhất định phải thành công!” Hồng Liên bước vào sân nhỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn quanh một vòng, sau đó liền cất tiếng cười.
“Các ngươi đừng mong có thể trốn được mãi, cho dù hôm nay có phải lật tung chỗ này lên thì ta cũng sẽ lôi cổ các ngươi ra! Biết điều thì mau đem đồ vật kia giao nộp ra đây, khi đó ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu không…”
Nhìn bộ dạng uy hiếp người khác của nàng, Mạnh Kì Thiên không khỏi cười rộ lên, hắn quay đầu lại nhìn Mặc Liên, kinh ngạc phát hiện người này đang trong tình trạng hồn vía lên mây, bởi vì chuyện này rất hiếm thấy nên hắn liền mở miệng hỏi: “Mặc Liên tôn thượng, ngươi làm sao vậy?”
Mặc Liên hơi đảo mắt, ngoại trừ dáng vẻ không kiên nhẫn ra thì vẫn không thèm mở miệng.
Mạnh Kì Thiên biết hắn đang mất kiên nhẫn, Mặc Liên chính là người như vậy, hoàn toàn không có kiên nhẫn, đặc biệt là những khi ở cạnh Hồng Liên, cho nên mặc dù biết chắc mình sẽ lạc đường, hắn vẫn thường tự ý bỏ đi một mình.
“Ta thấy cũng không tốn bao nhiêu thời gian nữa đâu, chúng ta sẽ nhanh rời đi thôi.” Mạnh Kì Thiên mỉm cười trấn an hắn một câu, lời chưa dứt, chỉ thấy hai hàng lông mày của y bất chợt nhíu lại, ngẩng đầu lên, nói: “Không đúng!”
“Sao vậy?” Hồng Liên quay đầu lại hỏi một câu, thấy vẻ mặt mất hết kiên nhẫn của Mặc Liên, nàng liền cười nói: “Mặc Liên, lấy được đồ vật kia xong chúng ta sẽ lập tức rời đi!”
Mặc Liên không thèm để ý đến nàng.
Hồng Liên bĩu môi, nàng không dám nổi giận với Mặc Liên cho nên đành phải trút giận lên tòa Biệt Nguyệt sơn trang này. Chỉ thấy nàng khoát tay một cái, một thanh kiếm ngưng tụ bằng lửa đỏ lập tức chẻ đôi hòn giả sơn ở giữa ao sen!
Mạnh Kì Thiên đang nghe ngóng động tĩnh trong gió, thấy hành động của Hồng Liên thì chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, nào ngờ trong chớp nhìn thấy hòn giả sơn kia, hắn không nhịn được cười rộ lên.
“Không hổ là Hồng Liên tôn thượng nha, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hòn giả sơn đó chính là một cơ quan ngầm.”
Đa số núi giả đều bị bổ đôi, chỉ có duy nhất một cái là không bị tổn thất, đây không phải là nơi ẩn náu thì là cái gì?
Sắc mặt Hồng Liên lập tức rạng rỡ hẳn lên, nàng lớn tiếng cười ha hả: “Đương nhiên, làm gì có ai có thể qua mắt được Hồng Liên ta? Nơi đó nhất định là cửa ngầm đi vào kết giới do bọn họ thiết kế, để ta qua đó xem thử xem!”
Hồng Liên đi qua, trên đường đi không quên rút thanh bảo kiếm màu đỏ của mình ra, đắc ý cười cợt: “Để xem lần này các ngươi còn chạy đi đâu!”
Đi được một nửa, trên núi giả đột nhiên xuất hiện một tầng sáng nhạt màu, một cánh cửa ngầm lập tức xuất hiện, theo sau đó chính là một một tiểu cô nương đáng yêu tóc thắt bím từ từ đi ra.
“Các ngươi là ai? Sao lại cả gan xông vào đây!” Thanh âm tràn đầy tức giận hoàn toàn không giống với thái độ nên có của một tiểu cô nương.
Thấy người ra chỉ là một tiểu cô nương, Hồng Liên liền khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tuy ngươi là chỉ là một đứa nhỏ nhưng ta đây cũng không phải là một người nhân từ đâu, nếu như ngươi dám chọc giận ta, ta sẽ giết ngươi đó!”
Tiểu Đăng Lung nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang nét trẻ con lên, khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng.
Hồng Liên ngẩn ra, đang định mở miệng nói tiếp thì lại nghe Mạnh Kì Thiên đứng bên kia hô to: “Hồng Liên, cẩn thận!”