Guồng nước vẫn đang chuyển động, cho dù không có ai ở đây, nó vẫn có thể tự động tưới nước cho đám dược thảo này.
Trong không khí tỏa ra mùi thuốc tự nhiên mà thơm ngát, quả thật vô cùng dễ chịu.
Tuy đám dược thảo ở đây rất quý giá, thế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt cũng không phải là người chưa từng gặp qua thứ tốt bao giờ, nàng thản nhiên lách qua hàng rào và guồng nước, ánh mắt rơi vào một tòa nhà vô cùng tao nhã và độc đáo ở phía sau.
Ngôi nhà kia không lớn nhưng lại có tường vây màu trắng bao quanh, lầu gác cổ điển tao nhã như ẩn như hiện sau một ít chạc cây, nhành cây xanh um ló ra khỏi bức tường, mang theo một màu xanh tươi mát tràn đầy sức sống.
Trên cánh cửa lớn màu đỏ có treo một tấm biển đen, bên trên viết bốn chữ rất to, như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực: Biệt Nguyệt sơn trang!
Chính là nơi này!
Phủ đệ sạch sẽ như vậy, đám dược thảo bên ngoài lại được chăm sóc rất tốt, cho nên nơi này ắt hẳn là có người ở, người kia muốn nàng mang hộp gỗ đến đây, hẳn là phải đưa cho trang chủ rồi.
Đêm nay là đêm trăng tròn, từ lúc đi vào nơi này, nàng luôn cảm thấy một luồng hơi thở quỷ dị bất an di động trong không khí, hơn nữa ngay cả ánh trăng trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một tia màu đỏ kỳ dị.
Nếu đúng như lời đồn đãi ở bên ngoài, vậy nơi này quả thật không thích hợp ở lâu.
Hoàng Bắc Nguyệt đi đến cửa chính gõ vài cái, nếu thật sự có người ở thì chắc chắn sẽ có hồi âm.
Nào ngờ nàng đợi cả một lúc lâu mà cũng không thấy ai trả lời, A Tát Lôi sốt ruột nói: “Vương, người gõ nhẹ quá đấy, xem ta này!” Nói xong, hắn liền đi lên dùng sức đập cửa, vừa đập vừa hô to: “Có người không? Có ai bên trong không?”
Nhìn thấy hành động nóng nảy như vậy của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt rất chi là bất đắc dĩ, nhưng không thể không nói, cách làm này của hắn quả nhiên hữu hiệu, bởi vì không lâu sau, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng giữ lấy A Tát Lôi, ra hiệu cho hắn không cần tiếp tục gọi cửa nữa.
“Ai vậy?” Giọng nói non nớt của tiểu cô nương từ bên trong vọng ra, bên trong trộn lẫn một chút lo lắng và sợ hãi.
Sợ hãi?
Bọn họ đáng sợ như vậy sao?
“Chúng ta là người từ bên ngoài tới, được người khác nhờ vả đem đồ vật giao cho trang chủ.” Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép đáp lại.
“Nơi này không có trang chủ gì hết, các ngươi mau đi đi!” Tiểu cô nương này tựa hồ rất không hoan nghênh bọn họ, không thèm quan tâm làm sao hai “người ngoài” kia lại có thể vượt qua trận pháp tiến vào đây, vừa thấy bọn họ mở miệng đã muốn đuổi người.
A Tát Lôi trợn mắt nói: “Chúng ta được người khác nhờ đến đây giao đồ, thứ này không đến tay trang chủ thì bọn ta không thể đi!”
Nói xong, hắn quay lại nhỏ giọng hỏi Hoàng Bắc Nguyệt: “Vương, ta cảm thấy có gì đó không đúng, nếu nàng không chịu mở cửa, hay là chúng ta cứ đánh vào bên trong?”
“Ngươi thấy thực lực của người bày ra những trận pháp này thế nào?” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói một câu.
Suy nghĩ dùng bạo lực vào cửa của A Tát Lôi lập tức bay biến.
Tiểu cô nương bên trong hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không sợ chết thì cứ ở lại chỗ này đi! Chốc nữa khi trăng tròn lên đến đỉnh, các ngươi sẽ biết thế nào là dễ chịu!”
Giọng điệu này rõ ràng đang công khai uy hiếp bọn họ, các ngươi không đi? Tốt, vậy chết thì ráng mà chịu!
A Tát Lôi giận tới mức đỏ cả mắt, nha đầu kia dùng giọng điệu chết tiệt gì thế này!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang ẩn hiện một tia màu hồng, màu sắc đó khiến cho người ta có cảm giác không yên, lúc này trăng chỉ mới lên một nửa, đến khi lên thẳng trên đỉnh đầu thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Dù sao, những lời đồn đãi kinh khủng bên ngoài cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ.
“Tiểu muội muội.” Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi ánh mắt, mở miệng gọi tiểu cô nương kia, nàng ta cũng chưa đi xa nên lập tức dừng lại.
“Ta đã nói rồi, ở đây không có trang chủ gì cả, các ngươi mau đi đi, nếu không một lát nữa các ngươi sẽ hối hận đó!”