Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu của Băng Linh Huyễn Điểu, nàng xoay người nhảy lên, cười lạnh một tiếng, tay cuộn lại, lập tức đem chuôi dao màu đen dang cắm sâu trong ngực hắn thu hồi lại, máu tươi ngay lập tức bắn ra!
Thân thể của Phong Liên Dực giống như nàng trước đấy một gối khuỵu xuống trên mặt đất.
Một loạt động tác bất ngờ trong tích tắc, nàng thân thể mau, tốc độ còn nhanh hơn! Đến lúc người của Tu La thành phản ứng lại, liền cùng nhau gọi ra triệu hoán thú, chuẩn bị chiến đấu!
Hoàng Bắc Nguyệt điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay ở trên trời cao, khinh thường nhìn những người này liếc mắt một cái, trong tay, nắm một viên hạt châu màu đỏ rực sau đó buông ra, ở trong không trung hạt châu màu đỏ chợt loé, một con mãnh thú cả người cháy rừng rực chợt xuất hiện!
Thân thể kia to lớn giống như một toà cũng điện, mở miệng điên cuồng hét lên một tiếng, lửa nóng theo gió đuổi đến từng người đang muốn tiến lên kia!
“Ma thú canh giữ Tu La thành! Ô Sát đại nhân!” Diễm Tâm Sư vừa nhấc đầu, liền sợ ngây người, này, cự thú có ngọn lửa hung hãn như thế này, chẳng phải chính là ma thú canh giữ Tu La thành mất tích hai ngày nay sao?
Âm Hậu đã phái rất nhiều người ra ngoài tìm cũng không có kết quả, không nghĩ tới, lại xuất hiện ở nơi này!
Hơn nữa, nhìn thấy tình hình như thế này, hình như không tốt!
Loại chuyện kì quái này không chỉ có Diễm Tâm Sư cùng một số cao thủ Tu La thành sợ ngây người, ngay cả Phong Liên Dực cũng có chút giật mình, ngẩng đầu, nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ kia rõ ràng đứng bên cạnh Hoả Diễm ma thú.
Đây là ma thú canh giữ Tu La thành, vì sao lại nghe lời của nàng?
Hoàng Bắc Nguyệt từ trong nạp giới lấy ra một cái bình nhỏ, đem một giọt máu trên dao nhỏ vào trong chai, vừa làm, vừa thản nhiên địa cười nói: “Đa tạ Tu La vương.”
Thật sự quá tức giận, lần đầu tiên từ lúc mới đăng cơ Tu La vương lại phẫn nộ tới như vậy, không thể lìm nén lại được, hắn muốn đem nữ nhân kia mạnh mẽ xé thành nghìn mảnh mới hả dạ!
Vậy mà nàng lại đang cười! Cười tới đắc ý như vậy!
“Vừa rồi là ngươi diễn trò?” Một màn bất lực khóc lóc yếu đuối kia lại là một màn kịch! Ngay cả hắn cũng bị lừa, kĩ thuật diễn thật tốt!
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cuồng ngạo, “Ta là đệ tử mà sư phụ tâm đắc hài lòng nhất, nếu ngay cả diễn cũng không đạt, làm sao có thể xông pha giang hồ đây? Ồ! Tu La vương bệ hạ tôn kính, chẳng lẽ ngài bị ta lừa sao? Tại sao ngài lại có thể khinh địch như vậy, tin vào nước mắt nữ nhân? Đó cũng là một loại độc dược đấy.”
Nghe giọng nói của nàng ngạo mạn như thế, Phong Liên Dực chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận trời, ngưng tụ phong chi kiếm trong tay, thế nhưng kiếm trong tay rất nhanh đã biến mất.
Trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi, con ngươi trong đôi mắt màu tím càng ngày càng đậm, thâm trầm đáng sợ, mà môi của hắn, nhanh chóng tái nhợt đi.
Vết thương ở trên ngực, chảy ra rất nhiều máu màu đen, nhiễm đỏ cả áo trắng tinh thuần của hắn.
“Biểu diễn tốt! Thân thủ tốt!” Phong Liên Dực không nhịn được mở miệng khen ngợi, trong một buổi tối hắn đã tán thưởng người đeo mặt nạ này vài lần.
“Quá khen, chút tài mọn, ở trong mắt Tu La vương có được tính là gì? Con người của ta trời sinh bụng dạ hẹp hòi! Nếu ai làm ta bị thương hoặc làm hại đến người của ta, ta nhất định sẽ nhớ hắn cả đời, phải hướng hắn đòi cả gốc lẫn lãi!”
Máu ở trên lưỡi dao đã chảy hết vào trong bình, Hoàng Bắc Nguyệt thu cái chai lại, cười tủm tỉm đem dao khua khua ở trong tay, nhìn thấy biểu tình âm lãnh của Phong Liên Dực, trong lòng vừa vui sướng, nhưng cũng có một tia thất vọng càng sâu.