“Nói như vậy, xem ra ngài sẽ không dễ dàng đem thuốc giải giao cho ta.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười rộ lên.
Nhận thấy được trong lời nói của nàng có sự nguy hiểm, Phong Liên Dực nhíu mày lại, nữ nhân này đủ can đảm và gan dạ! Cũng dám hướng hắn khiêu chiến.
Nàng muốn chết sao?
Trong lời nói của Hoàng Bắc Nguyệt, quả thật tràn ngập ý vị khiêu khích, những ngươi có mặt ở đây nghe xong đều run sợ trong lòng, người này rốt cuộc tại sao lại chạy đến đây? Dám ở trước mặt Tu La vương kiêu ngạo như vậy!
Vũ Văn Địch chật vật đứng lên, ở bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, chắc ngài cũng biết, sau khi Tu La vương đăng cơ, đoạn tình tuyệt ái, hắn đã không còn là Tề Vương điện hạ như lúc trước nữa rồi, ngài....”
“Ta biết.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cắt đứt lời hắn: “Vũ Văn các hạ, ngươi mau rời đi trước, một lát nữa nơi này chỉ sợ không an toàn.”
“Không có việc gì, ta có thể...”
“Ngươi muốn ở lại làm vướng chân ta sao?” Không để hắn nói hết câu, Hoàng Bắc Nguyệt đã vô tình ngắt lời.
Vũ Văn Địch tỏ vẻ rối rắm nói: “Ta, ta đã biết”
Cao thủ trẻ tuổi này rất ít khi hiện ra biểu cảm ngượng ngùng, nếu không phải là hắn đang bị thương, cũng sẽ không để một nữ nhân chế nhạo như vậy!
Hắn vừa định rời đi, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, lại đè thấp thanh âm nói: “Không biết suy đoán của ta có đúng hay không, nếu người của ngài trúng độc của Tu La vương, độc kia từ trên người mà ra, ngài có thể lấy chút máu của hắn thử dùng để giải độc xem sao, phương pháp này cũng có thể có tác dụng.”
“Ta sẽ thử xem sao.” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng đối với độc Cát Khắc trúng vẫn không hề nghĩ ra cách giải, tin tức mà Vũ Văn địch cho nàng, bất luận như thế nào, nàng cũng phải thử một chút.
“Ta ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể vào giúp ngài.” Vũ Văn Địch nhỏ giọng nói xong, nhìn thoáng qua Phong Liên Dực khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ cũng không biết phải làm sao, rồi khập khiễng rời đi.
“Còn muốn chạy.......” Diễm Tâm Sư nhìn thấy Vũ Văn Địch rời đi, sự tức giận của hắn không nuốt xuống được, muốn đuổi theo giết chết Vũ Văn Địch.
Phong Liên Dực hơi nâng tay lên ngăn cản, không cần phải … Đuổi tận giết tuyệt, ở Bắc Diệu quốc, Vũ Văn Địch kia đối với hắn vẫn còn tác dụng.
Diễm Tâm Sư tuy không cam lòng, nhưng Tu La vương đã ngăn cản, hắn cũng không dám làm loạn, liền dừng lại, chớp mắt, rồi nhìn về phía người kiêu ngạo đeo mặt nạ quỷ kia!
“Vương, người đeo mặt nạ quỷ này có chút thủ đoạn, vừa rồi thừa dịp ta chưa chuẩn bị, để nàng chiếm thế thượng phong, lần này ta nhất định sẽ không dễ dàng cho nàng có cơ hội như vậy nữa.”
“Ngươi không phải đối thủ của nàng.” Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Cả người Diễm Tâm Sư chấn động, ý của Vương là, thực lực của hắn so ra không bằng nữ nhân này?
“Nàng so với ngươi thông minh hơn, vừa nhìn là biết.” Phong Liên Dực chậm rãi đi về phía trước, trong giọng nói lãnh đạm không hề có ý châm chọc, nhưng cũng đủ làm cho Diễm Tâm Sư chán nản không cam lòng.
Nhưng chán nản là một chuyện, thấy động tác của Phong Liên Dực muốn đi về phía trước, Diễm Tâm Sư vẫn nhịn không được lại nói: “Bệ hạ, ngài muốn tự mình ra tay sao?”
Nữ nhân kia không biết có bao nhiêu vinh hạnh? Lại có thể khiến cho Tu La vương tự tay động thủ, chết cũng không có gì tiếc nuối! (#Ân: ngươi mới là người nên chết! Nguyền rủa cả họ ngươi a—)
Thấy Phong Liên Dực đang từ từ tiến đến gần, khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt phía sau mặt nạ hơi rung động một chút, tay nắm thật chặt, Tuyết Ảnh chiến đao liền xuất hiện, ở đầu ngón tay băng óng ánh màu tuyết chậm rãi di chuyển, trong không khí hàn ý trong trẻo lạnh lùng dần dần lan rộng ra.
Nàng chưa từng nhìn qua gió của Phong Liên Dực khi ra tay, không biết rốt cuộc hắn mạnh đến mức độ nào, chẳng qua là sau lần chiến đấu với ma thú canh giữ có thể an toàn rời đi, nàng có thể đoán qua thực lực của hắn.
Lúc này, nàng không đủ khả năng để thử thực lực của hắn, nhưng mà xem ra không đánh không được.