Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, thật lâu cũng không nói gì, trên khuôn mặt lãnh đạm, lưu chuyển một tia u buồn nhợt nhạt.
“A Lệ Nhã, ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng đi ngủ đi, đã khuya.”
“Vương, người đừng lo lắng, cho dù Tề vương và Tu La thành có quan hệ gì, chuyện đó cũng không thể liên luỵ tới chúng ta, tuy rằng có qua lại với Tề vương, nhưng nếu hắn thật sự là người của Tu La thành, chúng ta và hắn chính là nước giếng không phạm nước sông.”
#Ân: nước giếng không phạm nước sông_không liên quan đến nhau.
Những điều A Lệ Nhã nói đều là sự thật, mấy đời của bọn họ không dính dáng gì tới Tu La thành, bây giờ cũng không nhất thiết phải có quan hệ, khiến cho mọi người căm giận.
Già Dạ Chi Vương của bọn họ, quang minh chính đại, sau này ở trên đại lục Tạp Nhĩ tháp, nhất định là một viên minh châu sáng chói mắt, chắc chắn sẽ không bị màu đen của Tu La thành làm vấy bẩn!
Nàng hoàn toàn vì Hoàng Bắc Nguyệt mà suy nghĩ, bởi vì nàng cũng không biết tình cảm sâu đậm của Vương với Tề vương, chỉ biết là hai người họ có quen biết nhau, nghe A Tát Lôi nói qua, hình như Tề vương kia có tình ý với Vương của bọn họ.
Thế tựa hồ Vương không có ý gì với hắn, trái lại, với Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ thiếu gia có quan hệ không tồi, cho nên A Lệ Nhã mới to gan nói vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, vẻ mặt có một chút thất thần, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vương nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài.” A Lệ Nhã thấy nàng cười, liền yên tâm rất nhiều, xoay người đi ra ngoài.
Trong doanh trại lập tức yên tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt nằm ở trên giường, không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại liền ngủ.
Mơ mơ màng màng dường như nàng mơ thấy một người, chính là năm năm trước ở thành Lâm Hoài, nàng điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay trên bầu trời đế đô, ban đêm tịch mịch trống trải, gió thổi quần áo của nàng bay phấp phới, tóc màu đỏ bên trong áo choàng bay ra, nhảy múa giống như lửa ở trong gió.
Thổi tiêu ngọc, tiếng tiêu mềm mại linh hoạt giữa đêm khuya vang lên, bỗng nhiên trong gió lại đưa tới tiếng đàn thanh khiết, cả hai hoà hợp, quấn quýt triền miên.
Một khúc cầm tiêu hợp tấu, đem hai người hai thời đại khác nhau, vô tình kéo lại cùng một chỗ.
Tiếng đàn dần dần biến mất, tiếng tiêu cũng ngừng lại, Băng Linh Huyễn Điểu bay đến trên phủ của một người, nàng cúi đầu, thấy trong phủ được bảo vệ nghiêm ngặt kia, thiếu niên yêu nghiệt một thân áo trắng đẩy cửa đi ra, quần áo trong trắng thuần khiết dưới ánh trăng ngưng tụ lại như tuyết, trong suốt xinh đẹp hoa lệ.
Nàng có chút sợ hãi nhìn tới ngây người, mặc dù đã nhìn qua rất nhiều người đẹp, cũng chưa bao giờ gặp qua người nào tuyệt sắc khuynh thành giống như hắn, ảm đạm cười, cả thế giới trước mắt nàng giống như bị đảo lộn.
“Nàng là ai?” Nàng khẽ cong khóe miệng, chuẩn bị cười với hắn một cái, nhưng lại chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm của thiếu niên lạnh lùng như băng kia, lạnh đến mức thấu tận xương tuỷ.
Nụ cười chưa hoàn chỉnh của Hoàng Bắc Nguyệt dần dần biến mất, khoé môi có một tia lãnh khốc, nói “Ta là ai, có quan hệ gì với chàng sao?”
Sau khi nói xong, nàng liền mỉa mai địa hừ lạnh một tiếng, điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu xoay người bay vào trong bóng đêm sâu thẳm.
“Nàng đợi đã ——” phía sau truyền đến giọng nói của Phong Liên Dực sốt ruột gọi to.
Hoàng Bắc Nguyệt đưa lưng về phía hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Đợi? Ta chưa bao giờ đợi ai, có bản lĩnh, tự chàng đuổi theo!”
Nụ cười lạnh lùng vẫn không biến mất, càng lúc càng xa, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như thiếu đi một cái gì đó, trống rỗng khiến cho nàng rất khó chịu.
Đây là...... nằm mơ đi...