Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ai lo lắng cho ngươi?” Yểm cười một tiếng: “Ta không giống như tên Mặc Liên ngu ngốc kia.”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nói: “Ta phát hiện tại sao bây giờ khi nói chuyện ngươi đều thích nhắm vào Mặc Liên như vậy? Mở miệng ngậm miệng đều mắng hắn, hắn đắc tội với ngươi sao?”
“Ta muốn mắng ai thì sẽ mắng người đó, ngươi quản được sao!” Yểm cao giọng nói, có vẻ rất không hứng thú, sau khi nói xong lại quay về bên trong hắc thuỷ cấm lao ngây ngốc.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười nhẹ, bước xuống giường đá, đi ra bên ngoài, thấy Mặc Liên còn ngồi bên cạnh đống lửa, một mình dùng que khẩy khẩy chỗ thịt nướng.
Nàng đứng ở phía sau hắn một lúc, hắn có nhận ra, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt gọi hắn một tiếng, hắn cũng không trả lời.
Khi không lại giận dỗi vô cớ như vậy, quả nhiên vẫn còn là một tiểu hài tử.
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ta phải trở về kinh thành, ngươi không biết đường, đi cùng ta chứ.”
Động tác trong tay Mặc Liên đột nhiên dừng lại, mấy khối thịt đang nướng trong lửa bị cháy đen, đều sắp biến thành than, nhưng hắn vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Huyễn linh thú đang nằm bò ở bên cạnh đống lửa nghỉ ngơi, nó miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhưng cũng không phản ứng gì.
“Được rồi, ta đi rồi, ngươi ở lại một mình cẩn thận một chút, đây là một ít lương khô.” Nàng lấy từ trong nạp giới ra một cái bao màu đen, đây là chỗ lương khô nàng theo thói quen chuẩn bị lúc đi xa, có một số việc, không thể không lo lắng cho Mặc Liên, nàng hiểu hắn không biết cái gì cả.
Nàng để lại lương khô, rồi lui về phía sau hai bước, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, Mặc Liên bỗng dưng quay đầu lại, cho dù không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn chuẩn xác nhìn vào nàng.
“Đừng đi.” Thanh âm có chút yếu ớt giống ấu thú đang nức nở, như là hắn đang cầu xin nàng vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, nghĩ đến việc hắn không nhìn thấy gì liền nói: “Có rất nhiều người đang chờ ta, ngươi cũng vậy, Mặc, không nên tùy hứng, ngươi không còn là tiểu hài tử.”
“Phải làm sao, ngươi không đi?” Mặc Liên gần như không chịu nghe lời nàng nói, vẫn ngoan cố hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được giọng nói cố chấp kia, đã cảm thấy có cái gì đó không thích hợp cho lắm, thứ tình cảm này không đúng, hình như Mặc Liên đã vượt quá sự ỷ lại đơn thuần giữa bằng hữu, chuyện này không nên!
Nàng là người tâm tư rõ ràng, nhạy cảm sắc bén, lại thêm Mặc Liên ở trước mặt nàng không che giấu tình cảm, chỉ cần hơi biểu lộ một chút, nàng lập tức sẽ phát hiện ra.
#Ân: Tiểu Mặc à! Có phải ta đánh giá cao sự ngây thơ của ngươi hay không? ngươi cũng tấn công quá công khai rồi! *lấy tay vuốt vuốt mồ hôi*
Vẻ tươi cười trên mặt và sự dịu dàng của nàng từ từ biến mất, tay nàng vẽ loạn trên cánh của Băng Linh Huyễn Điểu, trầm mặc nói “Mặc”
Huyễn linh thú bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kì hung ác nhìn vào nàng, giống như chỉ cần nàng nói ra một câu không đúng thôi, con thần thú này sẽ bất chấp đem nàng giết chết ngay tại đây! (Ân: tinh quá vậy -.-“)
Không hề xuất ra bất kì chút nào uy áp của thần thú, Mặc Liên cơ bản không hề phát hiện ra, nhưng ánh mắt cảnh cáo dữ tợn như vậy, đã khiến cho lưng Hoàng Bắc Nguyệt nổi lên từng trận lạnh lẽo.
Rất ít khi thấy con thần thú nào bảo hộ chủ nhân tới mức như vậy, đúng là làm cho người ta có chút nể phục.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nghĩ đến việc làm tổn thương Mặc Liên, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không phải là khúc gỗ lòng dạ sắt đá, làm sao có thể thương tổn hắn?
“Mặc, ngươi và ta thuộc về hai bên khác nhau, thân bất do kỉ, chờ sau này ngươi sẽ hiểu rõ, có đôi khi, có những việc chúng ta không muốn làm hoặc điều mà chúng ta không thích, vẫn bắt buộc phải làm, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta không phải bằng hữu, bạn bè không nhất định phải ở chung một chỗ, chỉ cần trong lòng có nhau, thì cả đời sẽ không thay đổi.”