Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Đống lửa lay động gây nên những tiếng ‘lộp độp’, ở trong sơn động tạo ra một bầu không khí ấm ấp, gió đêm bên ngoài rét lạnh cũng không thể nào thổi vào.
Quần áo trên người Mặc Liên đơn giản, nhưng nhờ có đống lửa bên cạnh cũng không thấy lạnh, hắn giống như người làm bằng sắt, lạnh, nóng, đói, cũng không biết nên làm cái gì.
Từ lúc mất đi nguyên phù, cảm thấy cơ thể suy yếu đi rất nhiều, đã không còn như trước mưa gió bất xâm nữa.
Mặc Liên giơ tay lên, ở trên cổ tay nàng nhẹ nhàng xem xét một chút, nhăn mày nói: “Nội thương nặng.”
“Từ từ cũng sẽ có thể hồi phục.” Hoàng Bắc Nguyệt lạc quan nói, Vạn Thú Vô Cương vẫn còn trong nạp giới của nàng, thật là kì lạ vì sao Linh Tôn lại chỉ lấy đi phù nguyên của nàng, mà không lấy đi Vạn Thú Vô Cương?
Chẳng lẽ sau khi có được phù nguyên, sẽ không cần Vạn Thú Vô Cương nữa?
Mặc kệ nguyên nhân gì, để lại Vạn Thú Vô Cương, nàng liền rất yên tâm, miếng hắc ngọc này là pháp bảo để nàng có thể sống sót ở nơi dị thế này, dù sao cũng không thể đánh mất nó.
Mặc Liên không nhìn thấy miệng vết thương của nàng, nhưng vào thời điểm cứu nàng vết thương rất nặng, lúc Chi Chi chăm sóc nàng cũng nước mắt nước mũi khóc lóc không ngừng.
“Đau không?”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Yên tâm đi, ta là cỏ dại ngoan cường, gió xuân thổi tới thì lại phát triển.”
Nhìn thấy rõ ràng dấu vết lo lắng và tiều tụỵ trên mặt hắn, giọng điệu của Hoàng Bắc Nguyệt cũng dịu dàng hơn một chút hỏi: “Mặc, ta hôn mê bao lâu?”
“Ba ngày.” Mặc Liên nói.
Hoàng Bắc Nguyệt sợ run một chút, trên trán có một vài sợi tóc bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, chậm rãi gật gật đầu, nói: “Ba ngày.”
“Làm sao vậy?” Giống như cảm giác được cảm xúc của nàng thoáng cái đi xuống, Mặc Liên liền hỏi.
“Không có gì, cảm thấy rất đói.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xiên thịt nướng trên mặt đất, cười nói.
Mặc Liên có chút áy náy cúi đầu, Chi Chi còn nói vài câu với hắn, Mặc Liên lại càng cảm thấy hổ thẹn, vốn là nghĩ muốn làm chút đồ ăn cho nàng, kết quả học rất lâu cũng không làm được gì.
Sức nóng của lửa phải nhìn thấy mới có thể điều chỉnh tốt được, chỉ ngửi mùi thôi cũng không được.
Nàng thấy một người một thú này đang nói chuyện, Hoàng Bắc Nguyệt có chút ngạc nhiên hỏi: “Mặc, ngươi hiểu được Chi Chi nói gì sao?”
Mặc Liên rất tự nhiên gật đầu.
“Ta lại tưởng chỉ có người của Tu La thành mới hiểu được tiếng của Chức Mộng thú.” Giống như lúc ấy Phong Liên Dực có thể cùng với cha mẹ của Chi Chi trao đổi, mà nàng thì nghe không hiểu một chữ nào, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể hơi hiểu một chút về ngôn ngữ của nó mà thôi.
“Nữu Nữu thuộc hệ ảo thuật.” Mặc Liên giải thích nói, tuyệt nhiên không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Hoàng Bắc Nguyệt hình như đã đọc qua một số cổ thư của Linh Tôn có viết, Huyễn linh thú là thần thú lôi thuộc tính hệ ảo thuật, trời sinh thần thú mang nguyên khí thuộc tính hệ ảo thuật vô cùng ít ỏi, so với thần thú cùng đẳng cấp thì lợi hại hơn nhiều.
Mặc Liên có thể triệu hồi ra thần thú như vậy, cùng nó kí kết bổn mạng khế ước, vậy thực lực của hắn chắc chắn cũng rất mạnh.
Nghĩ đến chuyện Huyễn linh thú cường đại kia lại được gọi là ‘Nữu Nữu’, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất buồn cười, lúc này, Tiểu Hổ từ bên ngoài sơn động trở về, miệng còn cặp theo mấy con mồi.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ ngón tay cái lên với nó, những lúc như thế này Tiểu Hổ quả thật là một sự giúp đỡ vô cùng đắc lực, bởi vì kĩ năng săn bắt của nó cực kì lợi hại! (Ân: Nguyệt và Mặc hai người có tự nhận ra mình rất giống nhau không, có hai con thần thú một là ‘ bé gái ‘ một là dùng để săn bắt... ta thật thương cho hai đứa nó.)
Khiến đá tan ra thành một chút nước rồi lột da rửa sạch con mồi, moi hết nội tạng, rồi nhét vào bên trong một ít rau và nấm mà Chi Chi tìm được, dùng một thanh gỗ chắc chắn xiên qua, đặt trên đống lửa quay.