Nhìn thấy trên mặt nàng không có khăn che mặt màu đen, hai hắc y thiếu nữ có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu to lớn kia, hai người lại càng lấy làm kinh hãi.
“Băng Linh Huyễn Điểu!” Hai người cùng nhìn về phía Thiên Đại Đông Nhi, chờ nàng giải thích, nhưng nàng lại không hề có ý định này, sau khi nhìn thoáng qua bọn họ một cái, nàng liền khống chế Cự Tê Giáp Long rời đi. Hai đệ tử Thánh Huyết cung nhìn nhau, rồi lại nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, tầm mắt dần dần dời lên trên, rốt cục cũng nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu. Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, lạnh lùng liếc bọn họ một cái, khi nhìn thấy mặt nàng, hai đệ tử nhất thời bật thốt: “Hồng…Hồng Liên…” Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, cũng không quản hai người đệ tử này nhận lầm nàng, chỉ chuyên tâm khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay về phía trước. Hai thiếu nữ Thánh Huyết Cung từ từ phục hồi tinh thần, thoáng thở phào nhẹ nhõm nói: “Không nghĩ tới Hồng Liên của Quang Diệu Điện lại ở chỗ này.” “Hừ, Mặc Liên ở đây, Hồng Liên đương nhiên cũng ở đây rồi, hai cái người này thật là đáng ghét.” “Nhỏ giọng một chút, nếu để cho ả Hồng Liên kia nghe được thì cũng không phải chuyện tốt lành gì, nữ nhân kia cũng phải thứ dễ trêu.” “Nhưng vừa rồi hình như thiếu cung chủ đã cùng Hồng Liên nói chuyện. Bộ dáng thoạt nhìn giống như đã quen biết nhau từ lâu.” “Đúng vậy, ta thấy hốc mắt của thiếu cung chủ có chút đỏ, giống như là vừa mới khóc xong vậy.” “Rốt cục là tại sao khóc nha?” “Loại chuyện như vậy chúng ta không cần quản nhiều, cứ trở về bẩm báo cho Quốc sư đại nhân là được, ngài ấy sẽ tự có quyết định của mình!” Hai người nói xong, liền nhanh chóng đuổi theo Thiên Đại Đông Nhi ở phía trước. Trên lưng Cự Tê Giáp Long, Thiên Đại Đông Nhi quay đầu lại nhìn hai nàng một cái, trong con ngươi chợt lóe lên quang mang âm lãnh. Hung Thổ Ngục rất gần với bên ngoài, thế nhưng nó chỉ có thể thông qua trận pháp đi vào mà thôi, không có đường đi ra. Vậy mà Phong Liên Dực lại biết đường ra khác, chỉ là đường này phải đi qua sào huyệt của hung điểu dưới vực sâu. Hai bên vực là vách núi cao đen nhánh, bên trên có vô số sào huyệt của hung điểu. Có rất nhiều chim non mới nở trong sào huyệt, khắp nơi trong vực sâu đều vang lên tiếng chim kêu ngao ngao vì đói bụng. Đám hung điểu lúc nãy công kích mọi người giờ phút này cũng đi theo tới đây, nhìn thấy đám người này dám tiến vào sào huyệt của mình, bọn nó tức giận kêu lên inh ỏi, trong đó, một con chim hung mãnh khổng lồ màu vàng đất vẫn một mực quanh quẩn trên đầu mọi người, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ phát động tấn công! Trong hàm răng bén nhọn liên tục tản ra mùi máu tanh, tính uy hiếp đủ để khiến người ta sợ vỡ mật! Có cao thủ cùng Linh thú cường đại đi theo đương nhiên không cần quá lo lắng, thế nhưng vài tên lính đánh thuê yếu ớt, chỉ mang theo ý đồ tới chiếm tiện nghi kia, vừa bị những con hung điểu kia nhìn chằm chằm đầy khiêu khích, bọn họ đã bị doạ sợ đến nỗi ôm đầu trốn chui nhủi như chuột. “Nguyệt Dạ các hạ, Nguyệt Dạ các hạ, ngài đã đáp ứng sẽ bảo hộ cho chúng ta!” Vài người đột nhiên từ trong đám đông hỗn loạn chạy đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chật vật ôm đầu nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn, phát hiện người tới chính là đoàn trưởng Tông Nam của đoàn lính đánh thuê Thập Hổ, người mà nàng vô cùng chán ghét. Bọn họ đi theo chỉ để nhặt tiện nghi, không ngờ lại còn chưa chết! Có thể thấy được, mạng của bọn tiểu nhân luôn rất dài! “Chẳng phải các ngươi còn chưa có chết sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng phun ra một câu, Cát Khắc cùng A Tát Lôi thấy vậy lập tức cười lớn, chỉ vào hắn nói: “Muốn vương của chúng ta làm bia đở đạn cho các ngươi hả, nằm mơ đi!” Sắc mặt Tông Nam lập tức chuyển thành màu đất, cắn răng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Ngươi…ngươi, không phải, là ngài, xin ngài hãy đại phát từ bi cứu chúng ta đi, chúng ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ chưa dứt sữa, bọn họ đều chờ chúng ta trở về nuôi sống đó.”