Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói, muốn đi tìm một vị cao nhân, không tìm nữa sao?”
“Ôi, nói thật, vị cao nhân đó, lão phu cũng không chắc hắn có ra tay giúp đỡ hay không, hơn nữa hành tung của hắn bất định, chưa chắc có thể tìm được.
”
Tộc trưởng Hách Na Lạp lo âu nói.
“Thì ra như thế.
”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, sự bất đắc dĩ và sốt ruột của những người này, nàng cũng có thể cảm giác được.
Nếu như là gia viên của nàng bị xâm chiếm, tộc nhân bị bắt đi, nàng cũng nôn nóng như vậy.
Cát Khắc kia được thả ra khỏi lôi võng, mặt mày đầy bụi đất, đi đến trước mặt nàng, cúi thấp đầu, chậm rì mà nói: “Các hạ, vừa rồi… đã thất lễ!”
“Người không biết vô tội.
”
Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững nói.
Cát Khắc lập tức ngẩng đầu, quỳ một gối xuống, tay nắm thành quyền, đặt ngang ở trên ngực, nói: “Thưa các hạ tôn kính, ta là dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp, ngài đã đánh bại ta, xin cho phép ta đem sinh mạng giao cho ngài!”
Hoàng Bắc Nguyệt có chút khó hiểu mà nhìn về phía tộc trưởng Hách Na Lạp, người sau vuốt râu cười nói: “Cát Khắc, ngươi quyết định xong rồi?”
“Vâng, thưa tộc trưởng! Ta tâm phục khẩu phục!”
Cát Khắc kiên định nói.
Tộc trưởng Hách Na Lạp bấy giờ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Cát Khắc là đệ nhất dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp bọn ta, tộc bọn ta có cái quy định, phàm là người có thể chiến thắng đệ nhất dũng sĩ, hắn liền sẽ hiến sinh mạng cho người đó!”
Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ra, vội vàng nói: “Ta cũng không phải người của tộc Hách Na Lạp, quy định này, ngươi có thể không tuân thủ, ta không cần tính mạng của ngươi.
”
Cát Khắc ngẩng đầu lên, mang vẻ đã chịu khuất nhục, đột nhiên cầm lấy một thanh chủy thủ vắt ngang trên cổ: “Các hạ nếu không cần, ta sẽ hiến sinh mạng cho rừng rậm vô biên nơi đây!”
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng giơ tay ngăn cản hắn, dở khóc dở cười mà nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, ta chấp nhận là được, ngươi nếu đã giao sinh mạng cho ta, vậy quyền quyết định nằm ở ta, ta muốn ngươi giữ lại tính mạng, sau này tận trung cho ta!”
Cát Khắc lập tức mừng húm, hai tay ôm quyền, âm thanh vang dội mà nói: “Vâng!”
Tộc trưởng Hách Na Lạp mừng rỡ cười lên: “Các vị, chúng ta về bộ lạc đi.
”
Ba đại hán kia liền đi đến, tới tấp ôm quyền với Hoàng Bắc Nguyệt, thái độ khác hẳn, bây giờ bọn họ đã bội phục tiểu cô nương trẻ tuổi này từ tận đáy lòng.
Không chỉ bởi vì nàng có thực lực, con người của nàng cũng đáng kính nể! Một đoàn người vội vàng chạy về bộ lạc của tộc Hách Na Lạp, Hoàng Bắc Nguyệt cứ cảm thấy rất lạ, bọn họ quanh năm sinh sống trong Phù Quang Sâm Lâm, phải ăn phải uống, phải đi ra săn bắt, bọn họ là làm sao né tránh công kích của những phù quang kia đây? Sau khi hỏi tộc trưởng Hách Na Lạp mới biết, thì ra bọn họ phát hiện một loại thực vật tên là Tước Ti Thảo, có mùi rất đặc thù, khiến cho Phù Quang ghét vô cùng.
Bọn họ dùng Tước Ti Thảo nấu nước, tẩm lên y phục, Phù Quang ngửi thấy sẽ tránh xa.
Hoàng Bắc Nguyệt sau khi nghe xong rất là kinh thán, trong lòng dự tính sau này nhất định phải mang chút Tước Ti Thảo, sau này khi vào Phù Quang rừng rậm sẽ tiện hơn nhiều.
Bộ lạc Hách Na Lạp nằm ở phía sau một gò núi, có một con sông nhỏ trong veo vắt ngang qua bộ lạc, bọn họ xây dựng nhà cửa bên con sông, cư trú từ đời này đến đời khác.
Vốn ở đây được xem như là một cái thế ngoại đào nguyên, bởi vì hoàn hoàn toàn toàn cách tuyệt với thế giới bên ngoài, phong cảnh ưu mỹ, bầu khí mộc mạc, nhưng sau năm năm từ khi Bách Mục Hàn Thiềm tới, cả bộ lạc đã bị phá hủy mấy lần, bây giờ nhìn lại, là một mảnh tiêu điều.
Cư dân trong bộ lạc đều trốn ở trong nhà, không dám đi ra, khắp nơi trong bộ lạc đều đốt đuốc, trên quảng trường ở giữa còn có một đống lửa thịnh vượng.