Hoàng Bắc Nguyệt mở to mắt, nhìn thấy một con rắn rất lớn từ trong cành lá chui đến. Trên cái đầu màu đen rất lớn, hai tròng mắt gắt gao nhìn nàng, trong miệng phun ra xà tín, giống như muốn quét mặt của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, trong mắt thoáng qua tinh mang, lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn chết!”
Sau đó thân thể từ trên nhánh cây nhẹ nhàng hạ xuống, trong tay lấy ra Đạo Nguyên phù vung ra, vừa kịp dán vào đầu của hắc xà, ngọn lửa lóe lên, trong chốc lát lửa đã khiến cho thân thể khổng lổ của hắc xà bốc cháy. Hắc xà kêu la một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt một thân hắc y, vững vàng rơi trên mặt đất, thản nhiên tự đắc, giống như chuyện gì đều không có phát sinh. Động tĩnh phát ra thật lớn, khiến cho đoàn người đi đường kia cùng tộc trưởng râu bạc hoảng sợ, bốn đại hán cầm cây đuốc xoay người lại, không nói điều gì, rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu. “Dừng tay!”
Tộc trưởng râu tóc hoa râm giơ tay lên, rất có uy nghiêm hô một tiếng, bốn người đại hán lập tức cung kính lui từng bước. Một đại hán thấp giọng nói: “Tộc trưởng, xin ngài cẩn thận một chút, người này trông rất quỷ dị!”
Trông Hoàng Bắc Nguyệt là một nữ hài tử tuổi còn trẻ, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, nhưng lại mặc một hắc y phục âm trầm, mái tóc màu đen cột lại buông xuống ở trên vai, khuôn mặt lạnh như băng, bất cẩu ngôn tiếu (kẻ trầm mặc ít nói cười, kẻ nghiêm túc) Y phục của nàng có mấy chỗ bị rách, dính một chút nước bùn, xem ra là ở trong Phù Quang rừng rậm bôn ba rất lâu mới tới được đây. Thử hỏi, một nữ hài tử ở cái tuổi còn trẻ, làm sao có thể một người một ngựa xuất hiện tại Phù Quang rừng rậm? Nơi này cũng không phải là cái chợ! Ở đây mỗi một chỗ đều có nguy hiểm, tùy thời tùy nơi mà có thể mất đi tính mạng. Cho dù nàng có là một vị triệu hoán sư thực lực mạnh mẽ cũng không thể tiến vào Phù Quang rừng rậm sâu đến vậy! Cho nên thân phận nàng rất là khả nghi! Trong Phù Quang rừng rậm không thiếu thiên kì bách quái (những thứ kì lạ và quái gở), ai biết nàng là cái thứ gì! Hoàng Bắc Nguyệt tai thính mắt tinh, đại hán vừa rồi nói chuyện không thật sự hạ thấp giọng, nàng tự nhiên có thể nghe thấy được. “Quỷ dị! Chả lẽ con đường này các ngươi đi không được? Ta đi được thì thành quỷ dị?”
Lạnh lùng châm chọc lại, Hoàng Bắc Nguyệt đi một bước sang bên cạnh, thân thể con hắc xà kia bị lửa thiêu cháy sạch còn dư lại một đống xương, từ trên nhánh cây rớt xuống. Tộc trưởng râu bạc vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu, kích động nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Ngươi từ đâu tới đây?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn dáng dấp hắn trông có vẻ hiền lành, hơn nữa là một lão gia gia, nếu đối với hắn không khách khí cũng không tốt, nên nói: “Ta từ ở giữa Phù Quang rừng rậm, đang muốn ra bên ngoài.”
Nàng vừa thốt lên xong, mấy người kia lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng. “Tiểu cô nương, lời này không nên nói lung tung, ở giữa Phù Quang rừng rậm, làm sao có thể có người dễ dàng đi vào đi ra?”
Một đại hán sắc mặt nghiêm túc hơn những người khác nói. Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói: “Vì sao ta phải nói lung tung? Các ngươi vào không được, không có nghĩa người khác cũng không vào được.”
Nói xong, mặc kệ những người này, cứ thế tránh ra, dự định tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi. “Cô nương xin dừng bước!”
Tộc trưởng râu bạc lo lắng hô một tiếng, sau đó thân thể già nua vội vàng đi tới, dĩ nhiên ôm quyền khom lưng đối với nàng. Hoàng Bắc Nguyệt lập tức mau tránh ra, nói: “Lão tiên sinh, không nên đa lễ, bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), việc này không cần lễ nghĩa quá mức như vậy!”
“Không, không, có thể một mình xông vào Phù Quang rừng rậm, tuyệt đối không phải người tầm thường, cấp bậc lễ nghĩa này, cô nương đáng được nhận.”
Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt có chút chợt lóe, khẩu khí lão tộc trưởng này rõ ràng ý muốn mượn sức nàng.
Tại sao? Là bởi nàng mới vừa rồi chế phục hắc xà kia khiến hắn nhìn ra cái gì sao?