Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị sẵn sàng! Mặc Liên chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay tái nhợt, từng ngón tay tựa như bạch ngọc ngưng tụ thành, thế nhưng đó lại là một màu trắng thê lương, thiếu đi vẻ ôn nhuận của bạch ngọc.
Lôi quang chợt lóe trong mắt hắn, thế nhưng cặp mắt vô thần vẫn không lộ ra bất cứ thần sắc gì.
Đôi mắt của Tiêu Vận chậm rãi trợn to, có chút hưng phấn nhìn động tác của Mặc Liên, giống như đã thấy được tràng cảnh chết thảm của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng thiếu chút đã cười ra tiếng! Nhưng lôi quang đột nhiên lại đổi hướng chiếu vào mắt nàng.
Nụ cười của Tiêu Vận trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, chiếc cổ mảnh khảnh không ngờ lại bị Mặc Liên hung hăng nắm trong tay.
Tiêu Vận lộ ra bộ dáng không thể tin được, liều mạng lắc đầu nhìn hắn.
Không phải nàng, không phải nàng! Người hắn muốn giết không phải có mái tóc đỏ sao? Không phải là Hoàng Bắc Nguyệt sao? Thần sắc của Mặc Liên lạnh như băng, ngón tay hơi siết chặt, lôi quang đột nhiên từ trên tay hắn lan đến toàn thân Tiêu Vận, khiến nàng thống khổ kêu lên thảm thiết.
“Hoàng Bắc Nguyệt!!! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! A!!!”
Tiêu Vận thê lương thét lên, lôi quang khiến cho máu thịt trên người nàng nhanh chóng rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Lúc Mặc Liên buông tay, nàng ta đã biến thành một khối thi thể khô quắt rơi xuống đất, hai mắt vẫn trợn to nhìn chằm chằm về phía Hoàng Bắc Nguyệt! Kiểu chết như thế này, người nào tận mắt nhìn thấy chắc chắn sẽ không nhịn được mà nổi da gà, thế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ hơi cau mày mà thôi, tâm tình cũng không có biến hóa quá lớn.
Mặc Liên chậm rãi đi tới trước mặt nàng, đưa tay dìu nàng, thanh âm rất thấp, hoặc cũng có thể nói là rất nhỏ, thế nhưng vẫn không thể che giấu được nét hưng phấn bên trong.
“Nguyệt.”
Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt nhìn hắn: “Tại sao lại giúp ta?”
Mặc Liên ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi tứ cố vô thân, ta giúp ngươi.”
Dừng lại một chút, Mặc Liên lại hỏi: “Sợ sao?”
“Ta sao có thể sợ hãi được?”
Hoàng Bắc Nguyệt quay mặt đi, mặc dù mắt hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn không muốn nhìn vào cặp mắt kia.
Đêm hôm đó nàng đã nói với hắn, thời điểm nàng cô đơn nhất, nàng luôn hi vọng có một người sẽ ra tay giúp nàng, nếu được vậy, nàng cũng sẽ không còn sợ hãi.
Lúc đó nàng chỉ thuận miệng nói như thế mà thôi, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có người ra tay giúp mình. Từ nhỏ sư phụ đã dạy, trên đời này chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu dựa vào người khác, vậy cuối cùng chúng ta sẽ trở thành kẻ yếu.
Nàng luôn nhớ kỹ lời sư phụ nói, cả đời đều phải dựa vào hai bàn tay của chính mình, tuyệt đối không thuận theo hoặc dựa vào bất cứ kẻ nào.
Nhưng thiếu niên mới gặp mặt có một lần này lại nhớ kỹ lời của nàng, lúc nàng bị cô lập không có ai giúp đỡ, hắn lại đưa tay ra giúp nàng.
Khí tức của Thôn Thiên Hồng Mãng càng ngày càng đến gần, xem ra Hồng Liên cũng sắp đuổi tới rồi.
Mặc Liên nói: “Ta mang ngươi đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt gạt tay hắn ra, nói: “Ta còn có chuyện, không thể cứ đi như vậy được.”
Nàng muốn cùng Linh Tôn tụ hợp, còn muốn đi tìm Tiểu Hổ và Chi Chi, còn có Đông Lăng nữa.
“Ta đi ngăn cản nàng, chờ ta.”
Mặc Liên nhẹ nhàng cười với nàng, rất ôn nhu.
Hắn không hề có ý nghĩ gây khó khăn cho nàng, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ mang nàng đi, nếu nàng không muốn đi, vậy hắn sẽ đem cái người uy hiếp nàng giải quyết sạch sẽ! (Tuyết: bá đạo O.O) Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào thân cây khô, xoay người nhìn hắn: “Mặc Liên.”
Thân ảnh của Mặc Liên thoáng dừng lại, chậm rãi quay đầu, trên gương mặt tái nhợt có một tia lo âu nhàn nhạt: “Ngươi biết.”
“Ta biết ngươi là Quang Diệu Điện Mặc Liên, mà người đang đuổi giết ta chính là Quang Diệu Điện Hồng Liên.”