Thân hình của Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên khựng lại, ngọn lửa bốc cháy phía trước kia khiến nàng ngay cả việc mở mắt cũng thấy khó khăn! Sau màn lửa, nàng thấp thoáng nhìn thấy Cửu Đầu Điểu kia càng bay càng xa, mà Đông Lăng dưới móng vuốt nó đang nhìn nàng với ánh mắt thê lương sợ hãi cũng càng ngày càng xa…
Còn nàng thì lại chỉ có thể đứng ở đây mà không thể xông ra được! Đến cái thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được mùi vị của sự đau lòng hối hận, nếu như lúc đó nàng không để Đông Lăng lại một mình thì tốt rồi! Nếu như lúc đó không để con Thần Thú là Tiểu Hổ ở bên cạnh Đông Lăng thì tốt rồi! Như vậy sẽ không khiến cho đám người của Quang Diệu Điện này chú ý! Ả Hồng Liên chết tiệt này! “Lão tử thề không đội trời chung với người của Quang Diệu Điện!”
(Dạ: Nguyệt tỷ phải xưng là lão nương chứ nhỉ:)))) Hoàng Bắc Nguyệt khàn giọng gào to, đột ngột xoay người, giơ chiến đao màu trắng tuyết mang theo ngàn vạn hàn băng chi khí chém về phía Hồng Liên! Hồng Liên ngẩng đầu cười lớn: “Rốt cục cũng chịu đánh với ta rồi, bức ngươi đến đường cùng, hãy để ta xem ngươi mạnh đến cỡ nào!”
Nói xong, Hồng Liên cũng xông tới, bảo kiếm cùng chiến đao của Hoàng Bắc Nguyệt va vào nhau! Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy hổ khẩu tê dại, suýt nữa làm rớt tuyết sắc chiến đao, nhưng tâm tính nàng vô cùng kiên cường, càng ở lúc thế này thì nàng càng phải mạnh! Vũ khí của hai người vừa chạm vào nhau đã nhanh chóng tách ra, sau đó lại tiếp tục va chạm! Liệt diễm và hàn băng đối đầu, uy lực được kích phát ra khiến đám người phía dưới đều chấn động không thôi.
“Hoàng huynh, chúng ta đi cứu Đông Lăng đi!”
Anh Dạ công chúa nhìn thấy bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt điên cuồng chiến đấu với Hồng Liên trong vòng vây của ngọn lửa, đột nhiên nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
Lúc biết được Hoàng Bắc Nguyệt chính là Hí Thiên, nàng đã không còn quan tâm đến cái gì nữa, nàng biết Bắc Nguyệt coi Đông Lăng như người thân, trơ mắt nhìn Đông Lăng bị Cửu Đầu Điểu mang đi, trong lòng Bắc Nguyệt sẽ có bao nhiêu đau khổ đây? “Các ngươi muốn đi cứu người cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã chứ.”
Mạnh Kỳ Thiên nhìn trận chiến đấu kịch liệt giữa không trung một cái, sau đó liền đưa ánh mắt nhìn Chiến Dã đang lãnh khốc đứng đó.
Chiến Dã nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Các hạ tốt nhất đừng nên quản chuyện của Nam Dực Quốc!”
“Quang Diệu Điện bọn ta muốn quản cái gì thì sẽ quản cái đó.”
Mạnh Kỳ Thiên đâm trường thương xuống đất, liếc mắt nhìn Chiến Dã: “Ngươi không dám chiến một trận với ta hay sao?”
“Ngươi đừng có dùng cách khích tướng! Hoàng huynh của ta sẽ không mắc câu đâu!”
Anh Dạ công chúa phẫn nộ lớn tiếng nói.
Mạnh Kỳ Thiên lạnh lùng nói: “Cách khích tướng nếu không dùng được, vậy ta đây cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường mà thôi!”
Trường thương trong tay vũ động thành một đoàn tàn ảnh, một cái vòng xoáy của nguyên khí dần dần xuất hiện ở trong trung tâm của nó.
“Thái tử Nam Dực Quốc được mệnh danh là thiên tài, vậy hãy để ta kiến thức một chút thực lực chân chính của ngươi đi!”
Mạnh Kỳ Thiên vừa nói vừa xông lên, không cho Chiến Dã cơ hội từ chối đã mạnh mẽ khai chiến! Chiến Dã đưa tay lên đỡ, đem Anh Dạ công chúa bảo vệ ở sau lưng, sau đó tiến lên đón lấy công kích của Mạnh Kỳ Thiên! Cuộc chiến trên mặt đất và trên không trung đều kịch liệt như nhau.
Chỉ khác ở chỗ, cuộc chiến trên mặt đất cũng xem như là so đấu giữa hai cường giả đồng đẳng cấp, mà trận đấu trên không trung rõ ràng là vượt cấp chiến đấu, bởi vì thực lực song phương cách nhau quá xa! Lấy năng lực hiện tại của Hoàng Bắc Nguyệt mà đi chiến đấu với Hồng Liên, một trong những người mạnh nhất Quang Diệu Điện, dĩ nhiên là lòng có thừa mà lực không đủ, nàng đang bị sự phẫn nộ chi phối, cho nên chiến đao kia mỗi lần chém xuống đều mang theo sức lực thô bạo hung hãn, không dùng đến kỹ xảo, chỉ dựa vào lực lượng cường hãn hết lần này đến lần khác đánh cho Hồng Liên lùi về phía sau! Lần cuối cùng Hồng Liên thối lui, bước chân mạnh mẽ vạch ra một đạo tàn ảnh ở trong không khí! “Trình độ ngươi chỉ đến thế thôi sao?”
Hồng Liên cười nhạo: “Ta sẽ cho ngươi xem thử lực lượng của Thôn Thiên Hồng Mãng! Xích Luyện, thôn thiên!”