Hồng Liên biến sắc nhìn về phía ngọn lửa màu tím lao ra, mày liễu dựng thẳng: “Là ai?”
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa tím chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.
Thái tử Chiến Dã mím chặt môi, lạnh lùng giương mắt lên, nhưng khi nhìn thấy Hồng Liên, hắn lại hơi ngẩn ra.
“Hoàng huynh, ả ta không phải là Bắc Nguyệt!”
Anh Dạ công chúa ở phía sau cưỡi ngựa tiến lên, vừa liếc Hồng Liên một cái đã lập tức xác định.
Chiến Dã cũng không coi Hồng Liên thành Hoàng Bắc Nguyệt, chỉ là khuôn mặt giống nhau đó khiến hắn có chút kinh ngạc mà thôi.
Anh Dạ công chúa nhìn thoáng qua Đông Lăng đang ở phía trước, thất thanh nói: “Đó là nha hoàn Đông Lăng bên cạnh Bắc Nguyệt!”
Đông Lăng lúc này đã ngã nhào trên mặt đất, sợ hãi đến mức đờ đẫn, vừa nghe thấy thanh âm của Anh Dạ công chúa, nàng ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, người này muốn cướp đồ của tiểu thư!”
“Bắc Nguyệt đâu?”
Anh Dạ công chúa chỉ nhìn thấy Đông Lăng, trong lòng có chút khẩn trương.
“Tiểu thư có chuyện, bảo ta ở phía trước chờ nàng, nào ngờ lại gặp phải người này…”
“Xú nha đầu! Ngươi tưởng rằng tìm được trợ thủ thì ta không thể làm gì ngươi nữa sao? Hồng Liên ta cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ bất cứ người nào!”
Hồng Liên cuồng ngạo nói, ánh mắt liếc về phía Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của Chiến Dã.
Ngọn lửa màu tím vừa rồi va đập với ngọn lửa của nàng không ngờ lại có uy lực lớn đến thế.
Mạnh Kỳ Thiên cưỡi Độc Giác Thú tiến lên nói: “Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, Hỏa Linh thú – một trong Ngũ linh, xem ra vị này chắc hẳn là Thái tử điện hạ của Nam Dực Quốc rồi.”
Chiến Dã lạnh lùng nhìn hắn một cái, lãnh khốc nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết vị này là Hồng Liên tôn thượng của Quang Diệu Điện là được.”
Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười chỉ vào Hồng Liên.
Hồng Liên vô cùng thích loại giới thiệu tâng bốc như thế này, vênh váo cười rộ lên: “Thái tử của Nam Dực Quốc sao, cũng chỉ là một tên Cửu Tinh Triệu hoán sư cỏn con mà thôi.”
Anh Dạ công chúa vừa nghe lập tức không vui, cất giọng nói: “Hồng Liên là cái gì? Ta chưa từng nghe nói qua!”
“Vậy ngươi là cái thứ gì?”
Hồng Liên thoáng chốc đã bị chọc giận.
“Ta là Anh Dạ công chúa của Nam Dực Quốc, trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục có người nào lại không biết bổn công chúa?”
Anh Dạ công chúa khinh thường liếc Hồng Liên một cái: “Thứ như ngươi, được nói chuyện với bổn công chúa là vinh hạnh của ngươi đó.”
(Dạ: há há, iu Anh Dạ quá đi <3)
“Anh Dạ.”
Chiến Dã nhàn nhạt nói, Anh Dạ rất hay kiêu ngạo như thế, nhưng vào thời điểm này, hắn lại không hề muốn trách mắng nàng.
Người của Quang Diệu Điện hắn đương nhiên biết, khi nghe thấy cái tên Hồng Liên, trong lòng cũng có chút kinh hãi, người của cái tổ chức thần bí này tại sao lại xuất hiện ở Nam Dực Quốc đây?
“Hồng Liên, đi bắt Thần Thú của ngươi đi, vị này là Thái tử điện hạ, từ lâu ta đã muốn được giao lưu một chút với hắn rồi.”
Mạnh Kỳ Thiên cưỡi Độc Giác thú đi lên: “Mười sáu tuổi đã là Cửu Tinh Triệu hoán sư, cái này thật sự khiến cho người khác có ham muốn hủy diệt nha.”
Hồng Liên nhìn hắn một cái, cười lạnh: “Ngươi đang nhớ tới bản thân của ngươi sao? Năm đó ngươi cũng đột phá Cửu Tinh ở năm mười sáu tuổi, được khen là thiên tài tuyệt thế.”
“Ở trước mặt Hồng Liên tôn thượng, một chút thành tựu này đã tính là cái gì.”
Thanh âm của Mạnh Kỳ Thiên dần dần lạnh xuống.
Hồng Liên nói: “Ngươi đối phó hắn đi, còn nha đầu công chúa gì đó thì cứ để lại cho ta, ta lấy được Thần Thú sẽ qua đó xử lý nàng!”
“Ngươi bớt cuồng vọng đi!”
Anh Dạ công chúa rút bảo kiếm ra, đang muốn tiến lên thì lại bị Chiến Dã vươn tay ngăn cản: “Lùi lại, ngươi không phải đối thủ của nàng!”
Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ Thiên bên kia đã nhanh chóng cưỡi Độc Giác Thú bay tới, bàn tay vừa lật, một thanh trường thương trắng như tuyết lập tức xuất hiện trong tay hắn!