“Bắc Nguyệt quận chúa! Thật sự là Bắc Nguyệt quận chúa!”
“Người mà nàng đang kéo là ai? Trông thật là khủng khiếp, ngươi xem khuôn mặt kia đi, thật quá đáng sợ mà!”
…
Đám quý tộc xôn xao nghị luận, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt kéo Tuyết di nương đi tới, đem thân thể đã bị Hủ Huyết Đan ăn mòn của nàng ném xuống đất.
“Bắc Nguyệt?” Hoàng thượng không khỏi cả kinh, vừa định đi xuống thì Hoàng Bắc Nguyệt đã lạnh lùng mở miệng trước: “Hoàng thượng, đây là di nương thứ hai của Tiêu phò mã, cũng là kẻ đã hạ độc Huệ Văn Trưởng công chúa – mẫu thân của ta.”
Tiêu Viễn Trình quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng khủng bố của Tuyết di nương, hắn nhất thời sợ đến mức ngã nhào xuống đất, mười phần uất ức nhìn nàng!
“Ta…ta…” Tuyết di nương quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. Bị loại ánh mắt tràn đầy cừu hận của hoàng tộc cùng quý tộc xung quanh nhìn chằm chằm, Tuyết di nương cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tuyết di nương, không kềm được giận dữ: “Là ngươi gây nên sao? Tiện phụ to gan! Người đâu, phán tử hình, đem ả tiện phụ này ra thiên đao vạn quả cho trẫm!”
“Hoàng thượng.” Hoàng Bắc Nguyệt trấn định mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không hề có một tia bối rối.
Hoàng thượng nhìn về phía nàng: “Bắc Nguyệt, ngươi có điều gì muốn nói sao?”
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt quét qua đám người quyền cao chức trọng đang ngồi trên khán đài, trên đó đều là những khuôn mặt quen thuộc, có Hoàng hậu, Thái hậu, Tiêu Dao Vương, Tĩnh An vương, Bình Bắc hậu,…
Cũng có những người nàng chưa bao giờ gặp qua, giờ phút này, bọn họ đều chăm chú nhìn nàng. Nàng cũng không e dè, nhìn thẳng về phía họ, ánh mắt kiên định lại mang theo ý dò xét!
“Tuyết di nương chỉ có một người, sao nàng ta lại có can đảm mưu hại Trưởng công chúa chứ, sau lưng nàng nhất định là có người chỉ điểm!”
Lời nói vừa dứt, đám hoàng tộc trên khán đài liền rối rít đứng lên. Lời nói này của Bắc Nguyệt quận chúa rõ ràng là có ý ám chỉ bọn hắn.
“Bắc Nguyệt quận chúa, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa.” Tĩnh An vương khí thế uy nghiêm chậm rãi mở miệng, trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: “Ta không phải chỉ mặt gọi tên ngài, Tĩnh An vương ngài sao phải gấp gáp như vậy?”
“Ngươi…” Tĩnh An vương là người đa mưu túc trí, tâm cơ thâm trầm, ấy vậy mà cũng bị lời nói của nàng chọc giận, sắc mặt đỏ bừng lên.
Trước mặt nhiều người mà nói như thế, đây chẳng phải là muốn đổ lỗi cho Tĩnh An vương phủ bọn họ sao!
Tĩnh An vương lập tức hướng con gái của mình – Hoàng hậu đương triều nháy mắt một cái, muốn nàng giải thích một chút, thế nhưng sắc mặt Hoàng hậu lúc này là một mảnh tái nhợt, sầu khổ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không thể làm gì được.
Hoàng thượng căn bản sẽ không nghe lời nàng. Hoàng Bắc Nguyệt là nữ nhi do Trưởng công chúa sinh ra, nha đầu kia chỉ cần nói một câu, cho dù Hoàng thượng có phế truất ngôi vị Hoàng hậu của nàng thì cũng không có gì kỳ quái.
Tĩnh An vương không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự mình đứng ra, quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, xin ngài hãy minh xét việc này, lão thần luôn trung thành và tận tụy với ngài, nào dám làm chuyện xấu sau lưng Bắc Nguyệt quận chúa chứ!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi cười lạnh, nàng nhìn phản ứng của đám người trong hoàng tộc này, quả thật là không người nào giống người nào nha.
Thanh âm của Hoàng thượng cũng trở nên lạnh lẽo, chỉ cần là việc liên quan đến Huệ Văn Trưởng công chúa, Hoàng thượng một chút cũng không lưu tình.
“Tĩnh An vương yên tâm, người trong sạch thì vẫn sẽ trong sạch, Trẫm sẽ không để bất cứ người nào bị oan uổng.”
Tĩnh An vương đứng lên, xoa xoa mồ hôi trên trán, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt. Xú nhà đầu nhà ngươi, phần “ân tình” này, ngày sau ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi!
Hoàng thượng nói: “Truyền Cảnh Trung đến, Trẫm muốn nghiêm hình tra hỏi tiện phụ này ngay tại đây!”