Tiêu Vận nhìn thân hình nhỏ bé của nàng, lại nhìn một thân khôi giáp thần thần bí bí, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt cùng Hí Thiên, bởi vậy quát lên: “Bỏ thiết khôi xuống cho ta nhìn một chút!”
Thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đứng trơ ra đó, Tiêu Vận nổi giận, tiến lên chuẩn bị động thủ, thế nhưng nàng mới vừa đưa tay lên thì đã bị bắt lại, cùng lúc đó, thanh âm tức giận của Tiêu Khải Nguyên cũng vang lên: “Càn rỡ!”
“Gia gia!” Tiêu Vận sợ hết hồn, hôm nay nhìn thấy Tiêu Khải Nguyên, nàng cũng không còn làm nũng như trước nữa, trên mặt chỉ có thần sắc kính sợ.
“Cút! Đây là khách quý của ta, ai cho ngươi làm càn như vậy!” Tiêu Khải Nguyên lạnh lùng quát.
Tiêu Vận vội vàng nói: “Gia gia, ta thấy người này thần bí như vậy nên chỉ muốn xem một chút mà thôi.”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới quý phủ đối đãi khách nhân như thế, đã như vậy, ta cũng nên trở về hồi báo với thúc thúc của ta.”
“A, ngươi là Lân Nhi đúng không, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã lớn như vậy rồi. Nha đầu này là tiện tỳ trong phủ, ngươi không cần phải so đo với nàng làm gì.” Hắn vừa nói vừa sai người kéo Tiêu Vận đi.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch lên, xem ra Tiêu Vận cùng Tuyết di nương chạy trốn tới Tiêu phủ, cuộc sống cũng không được tốt lắm.
Tiêu Khải Nguyên tiếp lời: “Chúng ta đi vào thư phòng nói chuyện.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không từ chối, đi theo Tiêu Khải Nguyên đến thư phòng. Sau khi đóng cửa phòng, xác định kỹ không có ai nghe trộm, Tiêu Khải Nguyên mới lo lắng nói: “Lân nhi, hiền đệ của ta có khỏe không?”
“Rất khỏe mạnh, chẳng phải bây giờ hắn còn bảo ta tới đưa tin cho ngươi sao?” Hoàng Bắc Nguyệt đem thư đưa cho hắn.
Tiêu Khải Nguyên vội vàng mở thư, nhanh chóng xem hết, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Hiền đệ của ta quả nhiên là có tình có nghĩa.”
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Thúc thúc ta gần đây có chuyện, trong khoảng thời gian này ngươi cũng nên chuẩn bị tốt đi.”
“Đây là việc phải làm, à, ngươi chờ ta một chút, ta đi viết cho hắn một phong thư.”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Tiêu Khải Nguyên thấy vậy liền đi đến bên bàn đọc sách viết thư.
Hoàng Bắc Nguyệt quan sát mấy bức thư họa mà Tiêu Khải Nguyên cất giấu trong thư phòng, đột nhiên hỏi: “Ta nghe nói thiếu gia của quý phủ là Phò mã đương triều, quyền cao chức trọng.”
Tiêu Khải Nguyên sửng sốt, lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Quyền cao chức trọng? Hừ, không tới hai ngày nữa là nó bị xử trảm rồi.”
“A? Vì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt tỏ ra rất có hứng thú.
Tiêu Khải Nguyên cười lạnh nói: “Lân Nhi, ngươi mặc dù nhỏ tuổi nhưng hẳn đã nghe nói qua Huệ Văn Trưởng công chúa rồi chứ?”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, gật đầu một cái: “Đã nghe nói qua, Trưởng công chúa điện hạ – người tôn quý nhất Nam Dực Quốc.”
“Hừ! Tôn quý? Ngoại nhân luôn ca ngợi nàng là tốt đẹp, nhưng thực ra…” Tựa hồ ý thức được việc này nói ra cho người thiếu niên trước mặt nghe thì không ổn lắm, Tiêu Khải Nguyên kịp thời im miệng, ho khan một tiếng, nói: “Tóm lại, năm đó ta không tán thành việc Viễn Trình cưới nàng, nhưng tiểu tử kia lại bị mỹ nhân cùng công danh lợi lộc làm mờ mắt, không chịu nghe ta khuyên bảo.”
Hoàng Bắc Nguyệt đáp: “Vì sao Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời nhiều năm như vậy rồi mà Phò mã lại còn bị chém đầu?”
“Còn không phải là do nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia sao! Quả nhiên không phải huyết mạch của mình thì không nhờ vả được!” Tiêu Khải Nguyên cười lạnh một tiếng.
Tay Hoàng Bắc Nguyệt ở dưới khôi giáp chợt siết chặt, thanh âm vẫn như cũ không chút ba động: “Thì ra Nam Dực Quốc còn giấu giếm một chuyện xấu xa như thế, người được Huệ Văn Trưởng công chúa sinh hạ lại không phải là huyết mạch của Tiêu gia các người? ”
“Hừ! Chuyện này còn phải nói sao, tiểu tử thối nhà ta bất quá chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi!” Tiêu Khải Nguyên có chút không cam lòng: “Nhưng Huệ Văn Trưởng công chúa cũng đã gặp báo ứng, nhận được một kết cục thê thảm như vậy.”
Ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt lạnh như băng, nàng mơ hồ cảm thấy, Tiêu Khải Nguyên này chắc chắn biết điều gì đó.