“Hoàng hậu nương nương qua đây thỉnh an Thái hậu, Anh Dạ công chúa cùng Thái tửđiện hạ cũng vừa tới, bọn họ bây giờ đang ngồi trò chuyện ở bên trong.” Tô ma ma cười nói.
Đang nói, Anh Dạ công chúa đã từ trong điện chạy ra, vừa nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: “Ta vừa nghe giọng đã biết là ngươi mà.”
“Tham kiến công chúa.” Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người hành lễ.
“Nhìn ngươi kìa, vào cung thật đúng là nhiều quy củ mà, ai cần ngươi hành lễ chứ? Đi, đi vào thôi.” Anh Dạ công chúa tiến lên kéo tay nàng, cùng nhau đi vào bên trong.
Ở trong cung không thể so với ở bên ngoài, đương nhiên sẽ có nhiều quy củ hơn, cho dù nàng không thích đi chăng nữa thì cũng phải giả bộ một chút.
Bên trong điện, Thái hậu đang dựa vào ghế đệm mềm ở vị trí chủ vị, bên người là Thái tử Chiến Dã, Hoàng hậu thì ngồi ở phía dưới.
Xem ra Thái hậu thiên vị Chiến Dã không ít, đối với Hoàng hậu thì có vẻ lạnh lùng hơn.
Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, Chiến Dã cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, khóe môi lãnh khốc hơi cong lên, hướng nàng nở nụ cười.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng mỉm cười đáp trả. Nụ cười nhàn nhạt vốn chỉ mang tính thăm hỏi, song khi rơi vào mắt Hoàng hậu lại mang một ý vị khác. Nàng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một chút, sau đó lại quay sang nhìn Chiến Dã, mắt phượng vốn ẩn chứa uy nghiêm mẫu nghi thiên hạ, giờ phút này lại càng thêm nghiêm khắc.
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên sẽ không chú ý tới chi tiết nhỏ này, nàng đi tới trước, quỳ xuống cái đệm mà Tô ma ma đưa đến, hướng Thái hậu thỉnh an.
Thái hậu hiền lành cười, vẫy vẫy tay: “Hài tử ngoan, lại đây với tổ mẫu.”
Hoàng Bắc Nguyệt theo lời đi qua, ngồi xuống bên trái Thái hậu. Thái hậu kéo kéo tay nàng, ân cần hỏi han hồi lâu, nàng đều khéo léo trả lời hết thảy.
Anh Dạ công chúa ngồi ở bên người Hoàng hậu, thân mật dựa vào bả vai mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, ngài nhìn Hoàng huynh xem, hình như huynh ấy có vẻ vui hơn lúc nãy nha.”
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Chiến Dã, sắc mặt hắn hơi nhu hòa, không còn vẻ lãnh khốc khó gần, chứ như thường ngày, người làm mẹ như nàng cũng sẽ bị hắn dùng thái độ có chút xa cách mà đối xử.
Nhưng ở trước mặt Thái hậu, Chiến Dã luôn luôn hiểu chuyện nghe lời, bởi vậy Hoàng hậu cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái.
Anh Dạ công chúa thấp giọng cười nói: “Ta đoán là vì Bắc Nguyệt quận chúa tới.”
“Đừng nói bậy.” Đôi mắt phượng của Hoàng hậu trầm xuống, nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói hàm chứa vài phần uy nghiêm.
Anh Dạ công chúa nghĩ rằng Mẫu hậu uy nghiêm như vậy là vì cân nhắc tới thân phận nữ tử khuê các của Bắc Nguyệt quận chúa, sợ tổn hại sự trong sạch của nàng, bởi vậy liền nói tiếp.
“Ta không có nói bậy nha? Hoàng huynh đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa bất đồng với người khác, nhiều lần còn xuất thủ cứu giúp, cung yến một lần này, còn có một lần trên lôi đài của Linh Ương Học Viện nữa. Lúc đó Hoàng huynh rất là khẩn trương nha. Lần trước phủ Trưởng công chúa bị phóng hỏa, Hoàng huynh vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, con chưa từng thấy qua Hoàng huynh gấp như thế bao giờ.”
Anh Dạ công chúa nói rất trôi chảy, giống như đã thuộc lòng vậy, dù sao mỗi việc đều đã khắc sâu trong lòng nàng.
Mà Hoàng hậu ở một bên nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hiện tại vẫn còn đang ở Dục Tường Cung, nàng vẫn cố gắng duy trì sắc mặt bình thường, chỉ là vẻ mất hứng vẫn dễ dàng cảm nhận được.
“Anh Dạ, ngươi cũng là nữ nhi chưa lập gia đình, suốt ngày cứ nghĩ tới những việc như vậy, thật không biết xấu hổ!” Hoàng hậu nghiêm khắc nói, mặc dù thanh âm đã được ép tới mức thấp nhất, thế nhưng Thái hậu ngồi một bên vẫn nghe thấy được.
“Hoàng hậu, ngươi sao lại mắng Anh Dạ? Anh Dạ tuổi còn nhỏ, làm việc, nói chuyện khó tránh khỏi sai sót, ngươi làm mẫu thân thì nên dạy bảo nàng nhiều hơn, sao lại chỉ biết mắng nàng như thế?”