Hoàng Bắc Nguyệt thò tay đem nó xách lên, vung vẩy mấy cái trước mặt tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, làm nó mấy lần nhảy dựng lên, thiếu chút đã cắn được tiểu Chức Mộng Thú.(hai đứa đều xưng là “nó”, lắm lúc sợ mọi người không biết đứa nào với đứa nào, mọi người có ý kiến gì không a~)
Một đứa hưng phấn không thôi, một đứa lại sợ đến mức kêu thảm thiết không ngừng.
Một đám Chức Mộng Thú bên kia cũng sợ hãi vạn phần, khẩn trương nhìn chằm chằm bên này.
“Ha ha!” Hoàng Bắc Nguyệt cười to hai tiếng, đem tiểu Chức Mộng Thú bỏ vào trong hành lý, lại vỗ vỗ đầu tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, nói: ” Không tồi không tồi, trở về ta sẽ cho ngươi ăn thịt!”
Tiểu Chức Mộng Thú cũng từ trong túi ló đầu ra, đôi mắt ngập nước. Nó giơ cái tay ngắn ngủn lên, hướng người nhà vẫy vẫy, thấp giọng “chi nha” vài tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhìn về phía bên kia, nói: “Yên tâm đi, Linh thú của ta, ai cũng không dám bắt nạt!”
Trong lòng lại âm thầm bổ sung một câu: “Đương nhiên chỉ có ta mới có thể bắt nạt bọn chúng!” (Nguyệt tỷ quá hắc, quá hắc mà:))))
Đám Chức Mộng Thú chậm rãi li khai, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người nhìn Phong Liên Dực: “Lần sau nếu còn dám sử dụng ám chiêu đùa giỡn ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!”
Phong Liên Dực nâng nâng tay, có lần giáo huấn này, hắn đương nhiên sẽ không làm như vậy nữa, đã thấy bộ dáng thống khổ của nàng trong mộng cảnh, hắn cũng rất hối hận, nếu biết trước như vậy thì hắn đã nhắc nhở nàng trước rồi.
“Bắc Nguyệt quận chúa, các ngươi ở chỗ này sao? Thật là hù chết chúng ta mà!” Nữ lão sư dẫn đội tuần tra vội vội vàng vàng đi tới bên này, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền thở phào một hơi.
Người nào mất tích cũng được, nhưng Bắc Nguyệt quận chúa vạn vạn lần không thể mất tích nha!
Nữ lão sư nói xong ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Phong Liên Dực, gương mặt lập tức phủ thêm một tầng đỏ ửng, thanh âm ngay lập tức trở nên ôn nhu: “Dực Vương tử, ngươi cũng ở nơi đây sao?”
Vị Cửu hoàng tử phong hoa tuyệt đại của Bắc Diệu quốc này có lực sát thương rất lớn đối với phái nữ của Nam Dực quốc.
Bình thường thoạt nhìn hắn ôn nhã nhẹ nhàng, giống như một quý công tử, nhưng kỳ thật hắn cũng rất khó đến gần, dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc là sự lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.
Thời điểm thường ngày muốn tới gần hắn cũng rất khó, bây giờ đột nhiên gặp phải, nữ lão sư vô cùng khẩn trương.
Phong Liên Dực ôn hòa cười nói: “Là ta có chút chuyện muốn nói với Bắc Nguyệt quận chúa, bởi vậy mới kêu nàng tới, gây phiền toái cho ngươi rồi, thật xin lỗi.”
“Không sao không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Vị nữ lão sư kia ngượng ngùng nói, vờ vịt bắt chuyện: “Nghe nói thân thể Dực vương tử gần đây không tốt, không biết hiện tại như thế nào?”
Phong Liên Dực hơi mỉm cười nói: “Chỉ là chút chuyện mà thôi, đa tạ ngươi đã lo lắng, Tôn lão sư có phải có chuyện muốn tìm Bắc Nguyệt quận chúa hay không?”
Không chút dấu vết kết thúc cuộc trò chuyện, hơn nữa lại còn làm cái vị Tôn lão sư kia cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), trong lòng còn thầm nghĩ: “Hắn vẫn nhớ ta họ Tôn, xem ra trong mắt hắn, ta cũng không phải vô hình.”
“Là Nam Cung trưởng lão muốn mọi người tập hợp lại, chuẩn bị nhổ trại trở về.”
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao? Chúng ta mới tới không có bao lâu mà, không phải nói là rèn luyện nửa tháng sao?”
” Quận chúa, lần này Chức Mộng Thú đã tạo thành thương tổn quá lớn, bởi vậy Nam Cung trưởng lão mới hạ lệnh trở về. Chuyện tình lịch luyện chỉ sợ sẽ phải chờ kế hoạch lần tiếp theo thôi.” Tôn lão sư kiên nhẫn giải thích.
Thì ra là như vậy, vì sự an nguy của các đệ tử, Nam Cung trưởng lão cũng chỉ còn cách này, dù sao thời đại này vẫn rất coi trọng những đệ tử có thiên phú.
Võ giả vi tôn, trong lúc bọn hắn cònnhỏ yếu, học viện phải bảo vệ bọn hắn cho thật tốt!
“Đã hiểu, vậy chúng ta đi thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt hướng Tôn lão sư nở nụ cười, ôm lấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi trước.