“Ta thừa nhận, ta có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng sao ngươi lại nói là ta bắt nạt ngươi?” Phong Liên Dực vừa nói vừa khẽ thở dài một tiếng: “Lúc nãy ta quả thật không có xem mộng cảnh của ngươi, ta triệu hồi Chức Mộng Thú chẳng qua là muốn tìm một thứ đồ.”
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, nhìn tư thế kỳ quái hai người bọn họ (Dạ: trời ơi, ta chết cười mất), nghiêng đầu nhìn nửa ngày vẫn không hiểu mô tê gì, đành kêu “ô ô” vài tiếng, chạy tới cọ cọ vào mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Tránh ra!” Hoàng Bắc Nguyệt cau mày hô một tiếng.
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ sợ đến rụt cổ, nhưng thấy nàng không phải thật sự tức giận, nó lại lấy hết can đảm tiếp tục chạy tới cọ cọ vào người nàng, cọ a cọ, động tác làm nũng đáng yêu thế kia thật làm cho người khác không cách nào nổi giận.
Phong Liên Dực cúi đầu cười nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tức giận nữa.”
“Ta mà tức giận sao, buông ta ra!” Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh một tiếng.
Phong Liên Dực cũng cảm thấy làm hành động này với một thiếu nữ cũng có chút quá phận, nếu không phải vừa rồi không trị được nàng, hắn cũng sẽ không làm ra cái hạ sách này. Giờ phút này hắn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay nàng ra, từ trên người nàng đứng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt xoa xoa cái tay bị giữ chặt đến mức có chút bủn rủn, lãnh mâu khẽ liếc hắn, đột nhiên thừa dịp hắn không phòng bị, một quyền nện lên mặt hắn.
Phong Liên Dực bị đánh ngã về phía sau, bưng cái mũi chảy máu ngẩng đầu lên nói: “Ngươi…ngươi, không phải ngươi nói ngươi không tức giận sao?”(My: Nguyệt tỷ thực bạo lực a T.T hỏng mất cái mặt đẹp choai của anh Dực rồi!!! Dực ca của ta a a a a…)
(Dạ: đọc khúc này thấy buồn cười quá, tính trẻ con của Nguyệt tỷ bùng phát đây mà:))
“Ta nói ta sẽ không tức giận, nhưng chưa từng nói ta sẽ không đánh ngươi nha!” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, phủi phủi bụi trên người: “Tiện nghi của Hoàng Bắc Nguyệt ta há lại dễ chiếm như vậy sao?”
Nàng không chút thẹn thùng nói ra những lời này, ngược lại lại làm cho Phong Liên Dực có chút xấu hổ: “Ta…ta cũng không có chiếm tiện nghi của ngươi.” (Dạ: Nguyệt tỷ thân nữ nhi còn ko xấu hổ, ngươi xấu hổ cái gì)
“Chiếm hay không chiếm ta không quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi dùng Chức Mộng Thú là muốn tìm cái gì?”
Phong Liên Dực chậm rãi ngồi dậy, lấy tay khăn che cái mũi chảy máu, buồn bực lên tiếng: “Đây là bí mật của Tu La thành, không phải ta không muốn nói cho ngươi, chỉ là…”
“Bí mật của các ngươi ta cũng ta cũng không để ý, chẳng qua, nghe nói Hồng Liên của Quang Diệu Điện cũng đi ra tìm một thứ, mục tiêu của các ngươi chẳng lẽ cũng giống bọn họ?” Hoàng Bắc Nguyệt vòng vo hỏi thăm.
Phong Liên Dực cũng không biết nàng đã cùng Tư Mã Quy Yến nói chuyện qua, biết được Hồng Liên của Quang Diệu Điện đang đi tìm Vạn Thú Vô Cương, Hoàng Bắc Nguyệt lợi dụng cái sơ hở này, dụ hắn đi vào tròng.
“Không sai, chúng ta đều đi tìm cùng một thứ.” Phong Liên Dực gật đầu: “Linh Ương Học Viện truyền thừa mấy ngàn năm, mấy vị trưởng lão cũng nắm giữ không ít tin tức trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, ta muốn mượn năng lực của Chức Mộng Thú đi dò thám mộng cảnh của Nam Cung trưởng lão.”
“Vậy dò xét được không?”
Phong Liên Dực lắc đầu: “Thực lực Nam Cung trưởng lão không thấp, lại có Linh Ương Học Viện trợ giúp, ý thức bọn họ đều có gông xiềng, muốn do thám cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Hoàng Bắc Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không do thám được là tốt rồi.
Nàng sợ hắn từ trong mộng cảnh của Nam Cung trưởng lão biết được tin tức của người thần bí mười hai năm trước đã phong ấn Yểm ở trong thân thể nàng, người nọ cùng Hoàng Bắc Nguyệt có liên hệ, nói không chừng nàng sẽ bị đám người kia hoài nghi.
“Ta quả thật rất muốn biết, đến tột cùng là bảo bối hiếm lạ gì mà có thể làm cho Quang Diệu Điện cùng Tu La thành đều mơ tưởng tới?” Hoàng Bắc Nguyệt chế nhạo nói.
“Cái này, nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.” Phong Liên Dực cười nói, cái mũi bị nàng đánh vẫn còn rất đau, nàng xuống tay quả thật là không chút lưu tình.