Nhị tỷ tỷ, đi đường bình an, ngươi biến thành thành quỷ mà muốn đến tìm ta trả thù thì cứ đến đây, để xem thừ ngươi có thể có một ngày đánh bại được ta không!
Nam Cung trưởng lão đứng ở trên một khối cự thạch nhìn về phía, râu dài phất phơ trông như thần tiên tại Lâm Giang.
Trong không khí thổi qua, có một mùi máu tanh, hình như trong đó còn có kèm theo một hương thơm đặc thù.
Nam Cung trưởng lão cẩn thận xem xét, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe: Khổng tước thảo!
Còn là Khổng Tước Thảo giống cái, có khả năng hấp dẫn linh thú, hơn nữa còn có khả năng chọc giận linh thú!
Cẩn thận nghĩ, Nam Cung trưởng lão liền rõ ràng, nhất định là có người len lén lẻn vào bên doanh trại của Tứ Hảo dong binh đoàn, đem bột của Khổng Tước thảo bỏ xuống nơi bọn chúng hạ trại cho nên mới đưa tới một đống linh thú như thế này!
Là ai lại nghĩ ra chiêu hay như vậy? Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ ở dằng sau! Thần không biết quỷ không hay thật là cao chiêu!
Mặc dù có chút âm hiểm, tuy nhiên đối phó với đám ngưới Tứ Hải dong binh đoàn này mà nói đến đạo nghĩa thì đúng là làm nhục hai chữ đạo nghĩa!
Đối phó với bọn chúng chỉ có ăn miếng trả miếng!
Ánh mắt già nua của Nam Cung trưởng lão ở trên người đám đệ từ quét qua một lượt, cuối cùng dừng ở trên người Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng yên lăng ôm con hổ con trong đám đệ tử.
Trên bầu trời ánh trăng lẳng lặng chiếu trên người nàng, quanh thân mình của tiểu cô nương mười hai tuổi này xuất hiện một vầng sáng tự nhiên quanh quẩn. Khí chất của nàng có thể so được với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng tỏ.
Đây là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ Trưởng công chúa, từ trước vẫn được đồn đãi là một phế vật, nhưng là ở trên lôi đài Linh Ương Học Viện, đánh bại và giết Tiết Mộng mà thanh danh lên cao, được đông đảo đệ tử tôn kính.
Sau đó, ở trong tỉ thí tài nghệ của Linh Ương Học Viện, lại đánh bại Lâm Uyển Nghi cùng Lâm Tử Thành, nếu nói nàng dựa vào vận khí đó là việc hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng nếu nói nàng có thực lực cũng không ai dám khẳng định, dù sao lúc trước nàng đã mang cái danh phế vật mà sống mười hai năm!
Hơn nữa nàng cũng chưa từng tham gia kiểm tra nhập học của Linh Ương học viện, bời vậy thực lực của nàng như thế nào là một bí ẩn chưa ai biết được.
Chuyện lần này, là nàng làm sao?
Mặc dù chưa từng tiếp xúc qua, nhưng Nam Cung trưởng lão mơ hồ cảm nhận được ở trên người tiểu cô nương mười hai tuổi này có một loại khí chất thông minh khó nói bằng lời được.
“Trưởng lão, người của Tứ Hải dong binh đoàn bị diệt, đỡ cho chúng ta một nỗi lo, chúng ta có thễ yên tâm ở trong Phù Quang rừng rậm rèn luyện.” Mấy vị sư phụ đi qua cung kính nói với Nam Cung trưởng lão.
“Chuyện lần này thật sự là may mắn, chúng ta vừa rời khỏi là linh thú điên cuồng tới, ha ha ha, đáng đời bọn xui xẻo!”
“Trời cao cũng chiếu cố Nam Dực quốc chúng ta!”
Mấy vị sư phụ nói xong rồi cười rộ lên.
Chỉ riêng Nam Cung trưởng lão vuốt chòm râu, mỉm cười nói: “Đúng là may mắn thật, đi thôi, chúng ta nên nhanh lên thôi.”
Lập tức, tiểu đội rèn luyện của Linh Ương Học Viện, cũng không tiếp tục dừng lại, bắt đầu hướng mục đích phía trước của bọn họ đi tới!
************ Bắc Nguyệt hoàng triều **************
Trời mờ mịt đã lộ ra tia sáng, ánh dương từ những đám mây rọi xuống, xuyên qua những phiến lá làm rừng rậm có vẻ thần bí.
Đội ngũ mệt mỏi chạy đi rốt cục cũng tới bên ngoài Phù Quang rừng rậm. Đêm qua trì hoãn rất nhiều thời gian, gặp phải Tứ Hải dong binh đoàn vô lại các đệ tử và sư phụ đều không nghĩ ngơi tốt, lúc này đều nhìn thấy sự uể oải mệt mỏi trên mặt mọi người.