Hoắc lão lục nghe xong, mắt phóng ra tinh quang, đối người của chính mình nói: “Thế nào? Có muốn nếm thử tư vị tôn quý của quận chúa hay không?”
Những lính đánh thuê trời sinh liền đi chung quanh hoành hành, trong mắt cũng không có quy củ cùng luật pháp, vừa nghe có mặt hàng rất tốt, cũng rục rịch.
“Hoắc lão lục, có Bắc Nguyệt quận chúa, cô nương này cũng không có thể bỏ qua, Bắc Nguyệt quận chúa kia bất quá mười hai mười ba tuổi, sao có thể giống như vưu vật* tiêu hồn này?” Một tên lính đánh thuê đi tới bên người Hoắc lão lục, đè thấp thanh âm nói.
*vưu vật: báu vật, tuyệt diệu, ở đây mang ý chỉ những cô gái xinh đẹp
Hoắc lão lục cũng cười gian thấp giọng nói: “Tự nhiên, cô nương này cũng sẽ không bỏ qua, chờ bắt Bắc Nguyệt quận chúa, cùng hưởng dụng cả hai!”
Vừa nói, Hoắc lão lục ngẩng đầu lên: “Ngươi dẫn chúng ta đi tìm Bắc Nguyệt quận chúa, đại gia tin tưởng ngươi không xảo trá hãm hại chúng ta?”
Tiêu Vận hung hăng nói: “Ta sẽ không hãm hại các ngươi! Ta cũng hận nha đầu kia, đoạt hết thảy nhưng thứ vốn nên thuộc về ta! Nói thật cho các ngươi biết, trưởng công chúa Huệ Văn là do một chén dược của mẫu thân ta độc chết! Hoàng Bắc Nguyệt kia ta cũng ước gì nàng chết càng sớm càng tốt!”
“Hắc hắc, thì ra là thế, tiểu mỹ nhân, ngươi với nương ngươi, đều rất là độc ác! Đại gia ta thật thích!” Hoắc lão lục cười cười nhìn Tiêu Vận, trên gương mặt trắng nõn của nàng véo một cái.
Tiêu Vận miễn cưỡng cười.
Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở cách đó không xa đột nhiên hung hăng nắm đứt một cành cây, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo dữ dội!
Tiêu Vận, ngươi muốn chết!
“Kẻ nào ở đó?” Động tĩnh lập tức khiến cho các các tên lính đánh thuê trời sinh có tính cảnh giác phát hiện, mấy người kia đều là cao thủ trong Tứ Hải dong binh đoàn, không phải triệu hoán sư thì cũng là cao thủ võ đạo.
Hoắc lão lục nháy mắt một cái, hai tên lính đánh thuê lập tức hướng nơi này đi tới.
“Bị phát hiện, đi trước đi.” Phong Liên Dực vỗ nhẹ bả vai của nàng một cái.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, đặt Hoàng Kim Thánh Hổ vào lòng Phong Liên Dực, rồi ngẩng đầu bước ra ngoài.
“Nhị tỷ tỷ, vừa mới không gặp, sao tỷ đã chạy đến đây?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt khinh thường đảo qua trên người đám lính đánh thuê.
Hừ! Một đám cặn bã!
Tiêu Vận nhìn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đầu vừa chuyển, nghĩ thầm Hoàng Bắc Nguyệt bất quá là một hoàng kim chiến sĩ, liền quay mắt về phía đám lính đánh thuê quạt gió thổi lửa!
Có chết, cũng phải kéo một cái đệm lưng!
“Đúng là nàng! Nàng chính là Bắc Nguyệt quận chúa!” Tiêu Vận chỉ vào nàng, đối Hoắc lão lục hô to.
Hoắc lão lục là một hán tử vóc người khôi ngô tráng kiện, lưng hùm vai gấu, vừa rồi thập giai linh thú Hoa Ban Báo lôi thuộc tính là do hắn triệu hồi!
“Quả nhiên là tuyệt sắc!” Hoắc lão lục nhìn Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không chút nào che lấp mà chỉ toàn hèn mọn cùng tham lam.
Bốp ——
Một tiếng vang thật lớn, Hoắc lão lục thân thể cao lớn đột nhiên bay ra ngoài, thẳng tắp đánh lên một thân cây, thân cây bị đụng phải lập tức gãy đôi! Có thể thấy Hoắc lão lục phải chịu bao nhiêu khổ!
“Phụt ——” từ trên cây té xuống, Hoắc lão lục lập tức hộc ra một ngụm máu, triệu hồi thú Hoa Ban Báo nhìn thấy khế ước giả của bản thân ở chính dưới mí mắt của mình mà bị đánh thành như vậy, lập tức tính chất hung ác nổi lên, ở phía sau Hoàng Bắc Nguyệt kêu rống một tiếng, muốn nhào lên.
Ngao ~
Một tiếng ấu thú non nớt gầm nhẹ, yếu ớt, như là thanh âm của tiểu hài tử vừa ngủ dậy phát ra.
Hoa Ban Báo kia vốn đang muốn nhào lên nghe thấy thanh âm này, giật mình một cái, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.