Mặc Liên nghiêng đầu, khuông mặt trắng bệch, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị tàn nhẫn: “Đau? Chết sẽ hết đau!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng khoát tay, vô số Phù Quangđột nhiên lao xuống, nhào về phía thân thể Đinh Kì, Đinh Kì kêu thảm, trong nháy mắt ngay cả xương cũng không còn!
Mặc Liên đứng lên, kéo lại áo choàng, quay đầu đi, tựa hồ nhìn thoáng qua chỗ sâu trong rừng rậm.
Phía dưới mắt trái của hắn, có một hình xăm hình đóa hoa kết ngạnh*, nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt, hết sức quỷ dị.
Hoa kết ngạnh (cát cánh): Cát Cánh
“Tóc đỏ … Hồng Liên?”
************** Bắc Nguyệt hoàng triều ***************
Tới bên ngoài Phù Quangrừng rậm, bước chân của Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng lại, cảm giác có điềm xấu này lên trong lòng.
Phong Liên Dực đang chạy cũng quay đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Mấy người kia, giết hết rồi chứ?” Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhíu mày.
Phong Liên Dực cười nói: “Ngươi không tin ta?”
“Hừ, tốt nhất là toàn bộ đều chết!” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, đi nhanh về phía trước, lúc sắp đến gần nơi Linh Ương Học Viện dựng lều, bỗng nhiên phía trước truyền đến thanh âm.
“Chúng ta ở chỗ này đi, hắc hắc, nơi này không có ai sẽ tiện lợi làm việc.”
“Hắc hắc, được, vậy nơi này đi!”
“Vận khí thật không tồi, cô nương này thật là một cực phẩm! Hắc hắc hắc hắc ”
Vài tiếng cười hèn mọn truyền đến, vừa nghe đã biết là đám lính đánh thuê của Tứ Hải dong binh đoàn.
Nghe khẩu khí bọn hắn, không biết vừa làm được việc xấu gì, nhất định có liên quan đến Linh Ương Học Viện, Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù lạnh lùng, Linh Ương Học Viện bị diệt cũng không liên quan đến nàng, nhưng mà nàng đặc biệt không vừa mắt đám Tứ Hải dong binh đoàn kia!
Bọn họ có thể làm chuyện ác, nhưng làm chuyện ác trước mặt nàng thì tuyệt đối là xui xẻo của bọn chúng!
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ, ánh mắt càng ngày càng lạnh, ôm chặt Hoàng Kim Thánh Hổ, đang muốn đi qua, lúc này, một tiếng nữ tử kêu thảm từ bên trong mấy người kia lính đánh thuê phát ra.
“Các ngươi làm gì? Cút ngay! Các ngươi là thứ hạ lưu, tránh ra! Các ngươi có biết ta là ai hay không?”
Thanh âm thê lương này, sao nghe quen thuộc như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, bước chân dừng lại, phía sau Phong Liên Dực cũng đi theo, liền bị nàng duỗi tay ngăn cản.
Mấy kẻ lính đánh thuê hèn mọn cười nói: “Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, gia sẽ thương ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi thích!”
“Hắc hắc, đúng rồi, tin tưởng kỹ thuật của các ca ca đi, hắc hắc, đến, trước hôn một cái ~ ”
“Biến!” nàng phẫn nộ hô to một tiếng, nàng kia rõ ràng muốn chạy, lại bị vài người cùng nhau kéo lại.
“Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nữ nhân như vậy chúng ta đã thấy nhiều! Hiện tại nói không muốn, chốc nữa sẽ cầu các đại gia sủng ngươi!”
“Thiên Tuyết Miêu! Đi ra!” Hét lớn một tiếng, lúc sau Thiên Tuyết Miêu cả người trắng như tuyết xuất hiện tại cánh rừng, meo meo ô một tiếng, như hổ rình mồi nhìn mấy người kia.
“Ai u, không nghĩ tới còn là một triệu hoán sư cơ đấy! Chậc chậc, đại gia ta thích nhất nữ triệu hoán sư!”
“Nhìn thực lực đi, triệu hoán sư tam tinh cơ đấy! Chậc chậc, thật không tồi!”
“Hừ! Biết ta là triệu hoán sư, còn không mau cút đi! Lát nữa ta đánh các ngươi tè ra quần!”
Nhìn thấy Thiên Tuyết Miêu, Hoàng Bắc Nguyệt không còn hoài nghi gì nữa, người bị bắt được hóa ra là Tiêu Vận!
Phong Liên Dực liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Hình như là người của phủ trưởng công chúa.”
“Đúng vậy, là nhị tỷ tỷ của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt liếm liếm khóe miệng, ôm Hoàng Kim Thánh Hổ lui lại về phía rừng cây ngồi xuống.