Một đoàn lửa từ phía trước phun ra ngoài, đem rừng cây xung quanh lập tức đốt cháy, đám Phù Quang rối rít chạy trốn.
Hoàng Bắc Nguyệt núp ở phía sau đại thụ to lớn, tránh một đoàn lửa, ghé đầu nhìn về phía trước, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Một con hổ màu vàng to lớn nằm trên đám là cây màu xanh phía trước, trên lưng có bốn cái cánh màu vàng, lông mao rất đẹp, khiến người lóa mắt!
Uy áp thần thú tạo thành một bình chướng vàng nhạt quanh nó, bình chướng trong không trung có sát khí mãnh liệt, tuyệt đối không có linh thú nào dám lại gần!
Kim Mao Hổ dáng vẻ có chút suy yếu, mở nửa ánh mắt, bên trong con ngươi là màu vàng nhạt, đôi mắt hiện lên thần sắc thống khổ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bụng, sau đó phát ra tiếng kêu đáng thương trong yết hầu.
Dây leo màu xanh lá bao bọc nửa người nó lại, phát ra ánh sáng màu xanh, đều là nguyên khí thuộc tính Thổ, bị Kim Mao Hổ không ngừng hấp thu vào thân thể.
Có những khuyên khí kia tẩm bổ, nó liền gào lên một tiếng, thống khổ giãy dụa lăn lộn giữa đám dây leo.
Phong Liên Dực theo kịp, đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng “Nó thế nào? bị thương?”
“Không, nó đang sinh nở” Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói, nam nhân chính là nam nhân, đối với chuyện này một chút khái niệm cũng không có.
Nghe được hai chữ “sinh nở” Phong Liên Dực mất tự nhiên ho khan một tiếng, âm thầm bội phục nha đầu này, tuổi còn nhỏ mà cái gì cũng hiểu.
Hoàng Bắc Nguyệt từ từ nói: “Nó bị khó sinh, không nghĩ tới thần thú cũng sinh khó, nhìn tình hình, nó đã kiệt sức, nếu như không sinh được thì một xác hai mạng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn nói: “Ngươi muốn giúp một tay?”
Phong Liên Dực cười cười, mắt chớp chớp: “thần thú dù cao quý hung mãnh, nhưng là linh thú thông minh, cũng rất trọng ân tình, ngươi giúp nó, tự nhiên nó cũng sẽ giúp ngươi.”
“Ta cũng nghĩ vậy” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không so đo, nàng muốn giúp con Kim Mao Hổ kia, cũng là hi vọng lấy được trợ giúp của thần thú.
Ít nhất, phải giúp nàng tìm được hai loại thuốc luyện chế Tẩy Tủy đan.
Phong Liên Dực cười nói “mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngươi có thể giúp sao? Hơn nữa bây giờ nó đang mất bình tĩnh, bình chướng kia ngươi cũng không phá được.”
“Thử một chút xem sao” Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, vừa nghĩ hỏi: “thanh âm ngươi đàn, có tác dụng trán an linh thú phải không? Vậy đối với thần thú cũng có tác dụng chứ?”
“Cái này, ta chưa thử.”
“Vậy thì thử bây giờ đi” nói xong nàng từ sau đại thụ đi ra, Phong Liên Dực cũng lập tức lấy ra cổ cầm, đặt trên đầu gối, chận rãi gảy đàn.
Nghe được thanh âm, Kim Mao Hổ lập tức ngẩng đầu, mở to ánh mắt, con ngươi màu vàng phát ra tức giận mãnh liệt.
Tức giận hướng người xâm nhập bên ngoài gầm thét, nhe răng nhếch miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt không hoảng hốt loạn bước, hướng bên ngoài bình chướng đi tới, con ngươi đen nhánh chống lại cặp mắt màu vàng, ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng trong trẻo, dưới đôi mắt cường đại màu vàng, không chút lùi bước!
Kim Mao Hổ sửng sốt, đột nhiên mở miêng nói: “Tiểu nữ oa, ngươi tới tìm chết sao?”