“Cẩn thận một chút, sau khi đi vào tận lực không nên sử dụng nguyên khí, Phù Quang mắt không nhìn thấy, bọn chúng thông qua cảm giác dao động của nguyên khí, sẽ phát động công kích.” Phong Liên Dực thấp giọng nói.
“Chẳng trách cho dù là siêu cấp cường giả, cũng không dám tùy tiện tiến vào Phù Quang rừng rậm, không được sử dụng nguyên khí, gặp phải linh thú thì phiền.” Hoàng Bắc Nguyệt nói.
Chỉ là, nàng tạm thời không có lý do để lo lắng việc này, bản thân nàng không thể ngưng tụ nguyên khí, trên người cũng không có nguyên khí dao động, có thể tạm thời không cần lo lắng về đám Phù Quang này.
“Ngươi không có vấn đề gì, thì đi vào thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
Phong Liên Dực khẽ cười, bước vào trước nàng, trong Phù Quang rừng rậm thật u ám, nhiệt độ trong không khí lập tức giảm xuống rất nhiều.
Bởi vì có Phù Quang, nên dù trời tối cũng không lo lắng tình huống dưới chân, đi rất yên ổn, xung quanh yên tĩnh, hai người trước sau đi rất cẩn thận.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thanh âm linh thú từ xung quanh truyền tới, nhưng vào lúc này, những linh thú kia cũng không để ý việc công kích người ngoài, chỉ lo chạy trối chết mới là thượng sách.
Mấy lần tránh né bầy linh thú chạy trốn, đã từ từ có thể cảm giác uy áp thần thú phía trước.
Điều khiến họ ngạc nhiên là uy áp kia cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng, mà là lúc mạnh lúc yếu, nhưng dù không mạnh, vẫn có thể cảm giác được sát khí mãnh liệt trong không trung.
Không trách đám linh thú kia lại muốn chạy trốn, loại thần thú này cho dù không thể tản ra uy áp cường đại, nhưng chỉ một thân sát khi cũng đủ làm người ta sợ.
Tâm Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được, rất muốn đi một chút xem đây là dạng thần thú gì.
“Chờ đã” Đang muốn đi tiếp vào trong, Phong Liên Dực chợt giơ tay lên, nhỏ giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt vểnh tai, cứ tưởng linh thú cường đại xuất hiện, nhưng cẩn thận nghe lại không thấy gì, ngẩng đầu nhìn Phong Liên Dực thấy hắn hướng nàng vẫy tay, sau đó vòng theo một hướng khác.
“Này…..” Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng gọi, hắn không nghe được, nàng chỉ có thể đi theo phía sau.
Không tới một khắc đồng hồ, ánh sáng trước mặt ngày càng nhiều, càng lúc càng sáng, nhưng không chói mắt mà vô cùng nhu hòa, lại lạnh như băng, dần dần, có cảm giác lông tơ sau lưng đều dựng lên.
Sau những ánh sáng kia là một hồ nước nhỏ, sóng gợn lăn tăn, ánh sáng chiếu xuống như mộng như ảo, trong ao nước một đóa sen bảy sắc nở rộ.
Thất Sắc Đan Biện Liên!
Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh đến, quả nhiên là dược liệu nàng muốn tìm để luyện Tẩy Tủy đan, thuộc tính thủy Thất Sắc Đan Biện Liên!
Phong Liên Dực nhỏ giọng: “Vận khí thật tốt, linh thú bảo vệ nơi này bị con thần thú kia dọa chạy, nếu không đối phó với linh thú bảo vệ, cũng tốn một phen công phu đây.”
“Làm sao ngươi biết nơi này có Thất Sắc Đan Biện Liên?” Hoàng Bắc Nguyệt vui mừng, biết trong ao không có gì nguy hiểm liền sải bước đi xuống, nước ở đây chỉ đến đầu gối, nàng hái Thất Sắc Đan Biện Liên xuống bỏ vào nạp giới.
Thất Sắc Đan Biện Liên bị hái xuống, đám Phù Quang trôi lở lửng phía trên mặt nước tựa hồ cảm giác được, từ từ bay xuống.
Đám Phù Quan bay xuống, vòng tới vòng lui bên người Hoàng Bắc Nguyệt.
Những con Phù Quang này có thân rất dài, trên đầu bằng phẳng có sừng giống long giác, thân phía sau dài giống kỳ lân, mềm nhũn ôn nhu, toàn thân đều là dịch trong suốt, ánh sáng tự nhiên phát ra từ trong thân thể.