“Là ngươi thông minh, không cần sư phụ phí tâm cũng làm tốt như vậy”. Hoàng Bắc Nguyệt thật tâm khích lệ, hôm nay một chiêu kia cuối cùng cũng đối phó xong Cầm di nương cùng Tuyết di nương, bây giờ thật thoải mái.
Hoàn toàn ở thế chủ động, có thân phận công chúa Anh Dạ, có ngân hàng của Bố Cát Nhĩ đưa chứng cớ, dưới áp chế của hai ngọn núi lớn, Cầm di nương cùng Tuyết di nương một nửa năng lực phản bác cũng không có!
Lạc Lạc cười cười, rồi lại không cười được, “Sư phụ, Bắc Nguyệt quận chúa rất đáng thương, Tiêu Viễn Trình là người cha không tốt, nhất định nàng chịu rất nhiều đau khổ, sư phụ, cảm giác bị người thân nhất phản bội như thế nào? Nhất định rất khó chịu”
Đôi mắt dưới áo choàng khẽ nâng, nhìn thiếu niên đơn thuần này, trong lòng có cảm giác khó tả.
Hắn thương tâm thay Hoàng Bắc Nguyệt, không nghĩ tới Lạc Lạc từ nhỏ nhận vô vàn sủng ái, cũng có thể hiểu tiếng lòng của Hoàng Bắc Nguyệt.
“Lạc Lạc, đáng thương cũng không có tác dụng, nếu nàng ta là một người kiên cường, cũng sẽ không để người ta ức hiếp, ngươi cũng vậy, chỉ khi mình cường đại, kẻ nào cũng không tổn thương được ngươi! Nếu không, đồng tình hay đáng thương nhiều hơn nừa cũng không thay đổi được gì.”
Lạc Lạc kinh ngạc nghe, rồi kiên định gật đầu: “Ta hiểu sư phụ, ta nhất định trở nên mạnh mẽ! người yên tâm!”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười, không biết tại sao nàng chợt kích động, nói nhiều với Lạc Lạc như vậy.
Chuyện hôm nay tạo nên bóng ma không nhỏ tròng lòng nàng, để cho nàng thấy không phải cái gì cũng có thể tin, quan hệ cha con mà còn có thể xuống tay giết hại!
Ý nghĩ tiêu cực này ảnh hưởng quá lớn tới nàng, nhất định tiêu trừ sớm được.
Rời khỏi gia tộc Bố Cát Nhĩ, Băng Linh Huyễn Điểu cũng vừa về tới, Chiến Dã có trừng phạt chi hỏa, cũng không cần lo lắng quá, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến chuyện Tư Mã Quy Yến trước khi chết nói.
Ngồi trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt ở trong lòng nói với Yểm: “Yểm, ngươi có biết lai lịch hai người kia không?”
Một hồi yên lặng, thanh âm của Yểm mới vang lên: “Nữ nhân kia chính là chủ nhân của Thôn Thiên Hồng Mãng, trên đời này chỉ có một người!”
“Người nào?”
“ Hồng Liên của Quang Diệu điện”
“Hồng Liên?” Hoàng Bắc Nguyệt chưa từng nghe qua cái tên này.
“Hồng Liên không phải là tên, là một danh hiệu, do Thánh quân Quang Diệu điện ban cho người mạnh nhất! Hồng liên thế hệ này triệu hồi Thôn Thiên Hồng Mãng trưởng thành bằng thực lực của chính nàng ấy, sâu không lường được.
Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, Hồng Liên, người mạnh nhất, là trình độ vừa rồi đối phó với Tư Mã Quy Yến sao?
Bọn họ muốn Vạn Thú Vô Cương làm gì?
Yểm cười nói: “Vạn thú vô cương, vượt qua cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp, tất cả pháp thuật, triệu hồi thuật, võ đạo, ảo ảnh thuật, thuật chế thuốc, so với Vạn Thú Vô Cương mênh mông thì chỉ là một thế giới nhỏ, đều không coi là gì, thứ như thế này chẳng lẽ lại không có ai muốn cướp đoạt?”
“Hừ, đây là đồ của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay cầm hắc ngọc đeo trên cổ, đây là lá bài lớn nhất trong tay nàng, ai cũng đừng hòng cướp.
Yểm trầm mặc chốc lát, lại nói: “Người của Quang Diệu điện đã xuất hiện, sau này làm việc cẩn thận một chút, bọn họ là cường giả có uy danh cao trong các nước.”
Thân phận Hí Thiên mặc dù thần bí, nhưng có Băng Linh Huyễn Điểu, còn quá mức phô trương, sau này làm việc khiêm tốn một chút đi.
Trước khi nàng chân chính mạnh mẽ, cũng không hy vọng gặp gỡ đối thủ quá mạnh!