Lâm thượng thư quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thái tử vẻ mặt âm trầm đi tới, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hoàng Bắc Nguyệt là hoàng tộc, bởi vậy cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì Thái tử vẫn sẽ thiên vị Hoàng Bắc Nguyệt!
” Tử Thành, thu hồi kiếm của ngươi lại đi. Chuyện hôm nay tin tưởng Thái tử điện hạ cùng Thương Hà viện trưởng đều đã nhìn rõ, chắc chắn sẽ cho muội muội ngươi một cái công đạo!”
Thanh âm Lâm thượng thư tràn ngập uy nghiêm, Lâm Tử Thành kia cho dù không muốn cũng chỉ có thể phẫn hận thu kiếm lại. Hắn không ngốc, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của phụ thân.
Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt nâng mũi tên dính máu đang cầm trong tay lên. Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, mũi tên đã đặt trên thân kiếm của Lâm Tử Thành.
” Ngươi nói ta giở trò lừa bịp?” Thanh âm lãnh thanh, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc Lâm Tử Thành.
Đôi mắt kia ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt khiến lòng người sinh ra từng cơn rét lạnh.
Lâm Tử Thành không khỏi hơi chột dạ, bất quá hắn vẫn cắn răng cố phản bác: ” Chẳng lẽ không đúng sao?”
Hắn cũng không tin một tên rác rưởi lại có thể thắng được muội muội của mình!
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy một trận buồn cười, những người này đều là dạng có mắt như mù sao?
” Vậy chứng cớ đâu?”
Lâm Tử Thành ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía con ngựa phát điên: ” Con ngựa kia đột nhiên nổi điên, đây chính là chứng cứ tốt nhất! Trong tỉ thí tài nghệ, đám ngựa này đều phải trải qua quá trình lựa chọn nghiêm khắc, trước khi tham gia thi đấu đều do mã phu tỉ mỉ trông coi, nếu như không phải ngươi mua chuộc mã phu hạ độc, con ngựa này sao đột nhiên lại phát điên được?”
Hoàng Bắc Nguyệt vốn định dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này một chút, để cho hắn biết cái gì gọi là thủ đoạn lừa bịp, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc.
Mua chuộc mã phu, hạ độc?
” Đại ca, chuyện này không thể nói lung tung được a, mã phu kia làm sao có khả năng bị mua chuộc được?” Lâm Uyển Quân vừa nghe liền vội vàng đi tới, kéo kéo tay áo Lâm Tử Thành, thấp giọng nói.
Lâm Tử Thành cùng Lâm Uyển Nghi mới là thân huynh muội (huynh muội cùng mẹ sinh ra), bởi vậy cũng không mấy thân thiết với Lâm Uyển Quân, cho nên khi hắn nghe Lâm Uyển Quân nói liền cho rằng nàng đang ghen tị với Lâm Uyển Nghi vốn được sủng ái nhất, muốn ngăn cản hắn tra rõ sự việc!
Nghĩ vậy, hắn vung tay lên đẩy ra Lâm Uyển Quân ra, lạnh lùng nói: ” Đường đường là Bắc Nguyệt quận chúa đương nhiên sẽ có biện pháp mua chuộc!”
Hoàng Bắc Nguyệt thần sắc lạnh nhạt: ” Được, nếu như Lâm đại công tử đã nói như vậy thì đương nhiên hắn có niềm tin tuyệt đối, vậy xin mời Thương Hà viện trưởng cùng Thái tử điện hạ tra xét rõ ràng đi!”
” Ân, phải tra rõ!” Lâm Tử Thành cũng lớn tiếng nói.
Thái tử Chiến Dã hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt, khẩu khí lãnh đạm: ” Lâm Tử Thành, ngươi có biết nếu dám vu oan cho Hoàng tộc thì sẽ chịu tội danh gì không?”
Lâm Tử Thành sửng sốt, vu oan cho Hoàng tộc không khác nào là dĩ hạ phạm thượng (đại khái là bề tôi lại dám mạo phạm cấp trên), nặng thì có thể bị loạn côn đánh chết!
Thấy Lâm Tử Thành sửng sốt, Lâm thượng thư tương đối nhanh nhạy hơn, lập tức tiến lên trước mặt Thái tử, trên mặt lão lệ tung hoành (nước mắt tuổi già rơi đầy trên mặt), nói: ” Thái tử điện hạ, tiểu nữ của thần hôm nay bị ngựa điên gây thương tích trầm trọng, trong chuyện đó chắc chắn có ẩn tình a. Tuy rằng thần luôn tin tưởng Bắc Nguyệt quận chúa sẽ không phải dạng người làm việc hèn hạ vô sỉ như thế này, nhưng nếu điện hạ không tra rõ, sợ là sẽ khó phục chúng!”
Lâm Uyển Quân ở bên cạnh âm thầm lo lắng, thế nào cả phụ thân cũng ra mặt thế này? Việc này nếu như bị tra ra, liên luỵ đến tỷ tỷ, đến lúc đó, chuyện Thượng Thư Phủ có ý đồ mưu hại Hoàng tộc bị truyền ra, dính phải tội danh đó, Lâm gia bọn họ thật sự là xong đời rồi!
Ở đây có nhiều người, nàng không tiện nói với phụ thân và huynh trưởng nên chỉ có thể lặng lẽ chạy đi tìm tên mã phu kia.