Băng Linh Huyễn Điểu nghe vậy lập tức vỗ cánh bay vút lên trời cao, tạo ra một trận gió làm các nhánh cây xung quanh khẽ lay động.
Nó bay vòng quanh toà tháp lớn rồi chậm rãi lên cao, sau khi bay quanh một vòng thì phát hiện có một cánh cửa sổ được mở ra. Bên trên cánh cửa có nguyên khí lưu động, điều này chứng tỏ lúc nãy ở trên này có cấm chế nguyên khí nhưng mà bị cái gì đó phá hủy.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy song cửa sổ, nhanh chóng vươn người dò xét bên trong. Ngay khí nàng vừa mới nghiêng người vào, một trận kình phong sắc bén đột nhiên đập thẳng vào mặt.
Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng linh hoạt cỡ nào chứ? Thân thể ngửa ra sau, nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cùng lúc đó, Băng Linh Huyễn Điểu cũng há miệng bắn một thanh băng tiễn vào trong.
Nhưng băng tiễn vừa mới bắn vào thì một luồng hoả diễm màu tím nóng rực vừa sắc bén, lại vừa hung mãnh cũng vừa lúc phun ra, Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy vội vỗ cặp băng dực bay nhanh về phía trước.
Mà luồng hoả diễm màu tím kia phun ra ở dưới lòng bàn chân, ở trong bóng đêm chợt loé rồi nhanh chóng biến mất!
“ Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Một thân ảnh thiếu niên lãnh khốc xuất hiện trên song cửa sổ, y bào màu đen bay lên, trong tay hắn còn cầm một thanh bảo kiếm đang được thiêu đốt bởi ngọn lửa tím. Hắn lạnh lùng ngước mắt, khi nhìn thấy nàng cũng có chút kinh ngạc.
“Hí Thiên các hạ.” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm không có chút gợn sóng.
“Thái tử điện hạ.”
Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi hạ xuống, mà nàng đứng ở trên lưng nó cũng ngang hàng với thái tử Chiến Dã đứng bên song cửa sổ.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trong đêm đen, liền hiểu ý đồ của đối phương đến đây.
Linh Tôn xuất hiện, chuyện này sẽ khiến cho rất nhiều người tò mò quan tâm.
Thần thú trong truyền thuyết là bộ dáng gì, tin rằng tất cả mọi người đều muốn nhìn một lần.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua cấm chế nguyên khí trôi nổi trên song cửa sổ. Vừa rồi nàng đã thấy kỳ quái tại sao cánh cửa sổ này lại được mở ra, hoá ra là có người đến trước nàng.
Trong luồng nguyên khí còn sót lại mơ hồ có chứa thuộc tính hoả, xem ra nguyên khí thuộc tính hỏa dễ dàng phá vỡ cấm chế hơn.
“ Nếu đã đến, chắc thái tử điện hạ sẽ không để ta không công trở về chứ?” Hoàng Bắc Nguyệt ôm hai tay, khẩu khí không mặn không nhạt.
Thái tử Chiến Dã có chút hiểu lầm với nàng, nàng cũng không định giải thích. Con người nàng vốn không thích nói nhiều, làm chuyện gì cũng thích dùng hành động để thể hiện hơn.
Chiến Dã liếc nhìn nàng một cái, biết là không thể ngăn cản nàng tiến vào trong tòa tháp này, nếu hai siêu cấp Linh thú đánh nhau ở chỗ này, khẳng định sẽ tạo ra oanh động không nhỏ.
Hắn không nói cái gì, xoay người nhảy vào trong tháp, xem ra là ngầm đồng ý.
Hoàng Bắc Nguyệt kéo vành đấu bồng xuống thấp, cũng nhảy theo, để Băng Linh Huyễn Điểu thu nhỏ cùng đi vào.
Trong tháp một mảnh đen kịt, Hoàng Bắc Nguyệt lấy đá phát quang từ trong nạp giới ra rồi nhìn về phía Chiến Dã, thấy hắn trực tiếp dùng ngọn tử hỏa của Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân làm ra một cây đuốc nhỏ.
Nàng không khỏi nhìn lại đá phát quang của mình, so với ngọn tử hỏa kia, đá phát quang phát ra ánh sáng thật yếu ớt.
Nếu Băng Linh Huyễn Điểu cũng có thể thắp sáng thì tốt rồi.
Có ánh sáng, không gian rộng rãi trong tháp chậm rãi trở nên rõ ràng hơn, bày ra ở trước mặt bọn họ.
Trên vách tường bốn phía có vô số ô vuông nhỏ dùng cấm chế khoá lại, bên trong hẳn là một ít điển tịch trân quý và tư liệu.
Không biết trong Thất Tháp có tư liệu ghi lại chuyện liên quan đến Vạn Thú Vô Cương không nhỉ? Nàng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau mình phải lén trở lại một lần, xem xét tỉ mỉ những điển tịch này một chút, cho dù chỉ là một chút dấu vết cũng được.