An Quốc công xoay người nói: “Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh này thật sự là bảo khí, cho dù dùng để luyện chế ‘Tẩy Tủy đan’ xác xuất thành công cũng sẽ cao hơn so với những lò luyện dược bình thường một phần.”
“Hừ, tên mập chết tiệt này biết cái gì? Nếu là năm đó người kia dùng Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh luyện chế ‘Tẩy Tủy đan’ chính là tuyệt đối thành công!” Yểm khinh thường nói.
Hoàng Bắc Nguyệt líu lưỡi, luyện chế ‘Tẩy Tủy đan’ có thể thành công trăm phần trăm? Người kia lợi hại như vậy sao?
“Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh này, có nhận chủ hay không?” Hoàng Bắc Nguyệt nói, nếu như đúng là bảo khí này đã nhận chủ vậy thì có chút phiền toái.
Thông qua lấy máu nhận chủ, trừ phi chủ nhân đã chết nếu không nó tới chỗ nào chủ nhân đều cảm ứng được, hơn nữa không phải chủ nhân cũng không thể sử dụng.
An Quốc công cười đến nỗi thịt béo trên mặt dồn đống lên: “Không phải luyện dược sư thì không thể khiến lò luyện dược nhận chủ, gia tộc bọn ta còn chưa có xuất hiện luyện dược sư.”
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ tới, nếu như Hí Thiên có thể trở thành tâm phúc của hắn, vậy tương lai Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh để cho nàng sử dụng cũng không sao.
Có bảo khí này, hơn nữa thân phận luyện dược sư cùng triệu hoán sư cửu tinh của nàng đối với phủ An Quốc công tuyệt đối đúng như hổ thêm cánh.
Vẫn còn chưa nhận chủ, Hoàng Bắc Nguyệt tựu thoáng yên tâm, nhìn qua bảo đỉnh hào quang lấp lánh, ý tứ không rõ nói: “Vẫn còn chưa nhận chủ mà bị đánh cắp thì làm sao bây giờ?”
“Ha ha!” Tiết Triệt cười hai tiếng, nói: “Đại nhân yên tâm, trong gian mật thất này cơ quan nặng nề, coi như là triệu hoán sư cửu tinh, cũng không nhất định có thể tiến vào. Cho dù vào được, trên đài bạch ngọc trong nước cũng có bỏ thêm nguyên khí cấm chế, chỉ nhận thức hơi thở của một người là cha ta.”
Hóa ra là như vậy, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ cân nhắc.
Nơi này giống như cơ quan thất trong hiện đại, mang theo mật mã, tuy nhiên còn kém thiết bị công nghệ cao tại hiện đại, rõ ràng còn nhiều khuyết điểm.
“Như thế rất tốt.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, sau đó nói, “Hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt, đa tạ An Quốc công.”
An Quốc công thu hồi Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, lau khô vết nước trên tay, đi tới nói: “Khó được cùng Hí Thiên đại nhân hợp ý như vậy, ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta ra bên ngoài phòng khách trò chuyện trong chốc lát đi.”
“Đa tạ.” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, muốn trộm đồ gì của lão mập này không thiếu được cùng hắn giả bộ một phen.
Ở phủ An Quốc công uống vài chén rượu, Hoàng Bắc Nguyệt bình thường mặc dù lạnh lùng thản nhiên, tuy nhiên nghe lời người ta nói là vô cùng có kiên nhẫn.
Cặp cha con này liên hợp lại nói cái gì, nàng cũng có thể ứng đối một đôi lời, quả thật là khiến cho khách và chủ đều vui.
An Quốc công đối với Hí Thiên này thật sự là càng xem càng hài lòng, thấy nàng cũng có thành ý như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng.
Bầu trời ngày càng tối, phủ An Quốc công còn đang làm tang sự, Hoàng Bắc Nguyệt liền cáo từ rời đi.
Trên đường, trong lòng nàng đã vạch ra đại khái kế hoạch như thế nào lấy đi Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, tuy nhiên cứ thế lấy ra thì không được, nàng còn muốn dùng một chút thủ đoạn nhỏ!
Không phải Tiêu gia sợ đắc tội phủ An Quốc công sao? Vội vã tặng lễ muốn minh oan quan hệ, nàng liền để cho bọn họ kết thù càng sâu thêm.