Đám tân sinh từ bên ngoài tới này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người của An Quốc công phủ, không khỏi có chút kinh ngạc.
Dưới chân Thiên tử không ngờ vẫn còn có người kiêu ngạo như vậy.
Dĩ vãng đúng là có nghe nói An Quốc công phủ ở Nam Dực quốc tài phú kinh người, môn khách trong phủ không một ngàn thì cũng tám trăm, cao thủ như mây, hơn nữa An Quốc công vô cùng mưu mô gian xảo, cũng là một nhân vật không tầm thường, có thể ví như mặt trời ban trưa, điều này quả không sai.
Trong đô thành hắn cũng được không ít quyền quý ganh đua nịnh hót, trong tất cả đại gia tộc thì danh tiếng xếp hang nhất nhì.
Thế lực như vậy ở đế đô cũng không có mấy người có dũng khí ngăn cản, mấy mã phu xung quanh đều thức thời đem xe ngựa nhà mình kéo qua một bên, để cho xe ngựa của An Quốc công phủ một đường thẳng tắp xông đến, kiêu ngạo dừng lại ở trước cửa Linh Ương Học Viện.
Một nha hoàn trên xe ngựa vội nhảy xuống, xốc màn xe nhanh chóng đem thiếu gia tiểu thư nhà mình dìu xuống.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Hoàng Bắc Nguyệt chính là “lão bằng hữu” Tiết Triệt. Bởi vì chính mình nắm giữ một đầu Linh thú cấp mười một là Hồng Thù cho nên Tiết Triệt cùng ngày thường bất đồng, giống như muốn “ton sur ton” với Hồng Thù hay sao mà hắn cũng chơi một thân đỏ rực, trông kiêu ngạo tới cực điểm.
Ấy vậy mà vẫn khiến một đám nữ tử trẻ tuổi đỏ mặt gào thét.
Tiết Triệt làm náo động như vậy cũng khiến cho Tiêu Trọng Kỳ mất hứng. Điều này cũng phải, đồng dạng đều là đại thiếu gia của đại gia tộc, hắn lại không phải là Triệu hồi sư, địa vị tự nhiên thấp hơn Tiết Triệt một bậc, mà với tính cách tự phụ kiêu ngạo của hắn đương nhiên sẽ không cam long rồi.
Khả năng quan sát của Hoàng Bắc Nguyệt rất nhạy cảm, khóe mắt đảo qua thần sắc đố kị trên mặt hắn, trong lòng có chút động. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiết Triệt đều là thế gia đệ tử hẳn quan hệ cũng không tồi, xem ra là không phải.
Nàng âm thầm cười, không hề có ý định chào hỏi người Tiết gia, xoay người cùng Đông Lăng đi về phía cầu thang.
Mà lúc này, Tiết Triệt xoay người, vô cùng phong độ dìu một cô gái xinh đẹp khoảng mười bốn mười lăm tuổi từ trên xe đi xuống.
Cô gái một thân nhu váy màu xanh biếc, trong tay cầm một thanh trường kiếm khảm nạm bảo thạch, có vài phần anh khí bừng bừng, động tác lưu loát từ trên xe ngựa nhảy xuống.(như váy là một loại váy rất đẹp, nó hao hao như Hanbok của Hàn, theo mình biết Hanbok của Hàn chịu ảnh hưởng của Trung Quốc chứ không
phải TQ bắt chước Hàn đâu nga, xem hình ảnh để biết thêm chi tiết:3)
Nhìn thấy vị thiếu nữ này xuống xe, Tiêu Vận vẻ mặt tươi cười, tiến lên vài bước, kêu một tiếng: “ Mộng nhi, ngươi quay về đế đô khi nào thế?”
Tiết Mộng ngẩng đầu thì thấy thấy Tiêu Vận, vẻ mặt lập tức sáng lạn tươi cười, hướng Tiết Triệt gật đầu rồi cười đi tới: “Ta vừa trở về, có nghe được một chút nha, xem ra chúng ta sắp thành một nhà rồi.”
“ Nha đầu ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì đấy, không để ý tới ngươi nữa!” Tiêu Vận nghe xong sắc mặt thẹn thùng đỏ bừng lên, vội xoay người chạy đi.
Tiết Mộng thấy vậy cười hì hì đuổi theo, lôi kéo nàng: “ Rồi rồi, không trêu ghẹo ngươi nữa không được sao? Da mặt ngươi khi nào lại mỏng như vậy?”
Tiêu Vận trợn mắt liếc nàng một cái, Tiết Mộng thấy cười rộ lên, vừa ngẩng đầu nàng ta đã nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang đi lên cầu thang, đôi mi thanh tú nhíu lại, hất cằm.
“ Nàng chính là Bắc Nguyệt quận chúa bị anh ta hưu đó hả?”
Thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt đang đi lên thì ngừng lại một chút, nàng nhĩ lực phi thường, làm sao lại nghe không được Tiết Mộng đang nói cái gì.
Tiêu Vận hôm nay muốn lợi dụng Hoàng Bắc Nguyệt, tự nhiên không thể nhục nhã nàng giống như trước đây, vội vàng kéo kéo ống tay áo của Tiết Mộng, thấp giọng nói: “ Chúng ta đừng nói cái này, nói một chút về chuyện vui gần đây của ngươi đi.”
Tiết Mộng thấy nàng đánh trống lảng, có chút lắp bắp kinh hãi: “ Không ngờ ngay cả ngươi cũng sợ nàng! Phụ thân nói tên phế vật dám nhục nhã anh của ta trước mặt mọi người, hừ, ta nghe nói nàng cũng vào Linh Ương Học Viện nên cố ý đến xem nàng đến tột cùng là dạng phụ nữ gì mà lại dám kiêu ngạo như vậy!”
“ Mộng nhi, có chút lời chút nữa ta nói cho ngươi nghe.”