Thời gian thảnh thơi luôn lướt qua rất nhanh.
Sau khi phê xong tấu chương thì cũng đã gần giữa trưa, hai người ôm nhau ngủ một giấc, rồi lại cãi nhau ầm ĩ, một buổi chiều cứ vậy mà qua.
Xét thấy tối hôm qua Thái tử phi đột nhiên té xỉu, Thái tử lại chưa từng đến thăm, có mấy trắc phi nghĩ có lẽ là Thái tử phi thất sủng rồi, ai cũng chạy đến chỗ Tổng quản Đức Phúc hỏi thăm tin tức. Đưa ra không ít châu báu, lại chỉ đổi được mấy câu trả lời ba phải của Đức Phúc, mấy nữ nhân đó tuy rất bất mãn nhưng cũng không thể làm gì, đành phải đưa nhiều châu báu hơn để Đức Phúc tìm cơ hội nói tốt cho mình.
Đức Phúc tất nhiên rất vui vẻ nhận lấy, về phần có nói hay không, thì điều kiện tiên quyết chính là không chọc Thái tử điện hạ tức giận thì mới mở lời được, nhưng nay……
“Điện hạ, đêm nay muốn triệu vị nương nương nào thị tẩm?” Bị lệnh cưỡng chế không được bước vào nội thất, Đức Phúc đứng ở trước cửa hỏi theo phép. Kỳ thật ông rất tò mò về người trong phòng, chẳng qua cái tính nhát gan từ nhỏ đã khiến ông quyết định vờ như cái gì cũng nhìn không thấy.
Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào đệm thịt người thoải mái đọc sách đang định trả lời, lại đột nhiên bị người phía sau cắn lỗ tai.
“Ách ” Hiên Viên Cẩm Mặc rên khẽ một tiếng, nâng khuỷu tay thúc về phía sau, bị Phượng Ly Thiên đã sớm phòng ngự tốt bắt được, một tay khác của hắn không thành thật chui vào cổ áo y, dùng kỹ xảo cao siêu vuốt ve điểm phấn hồng trước ngực y.
Thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc run lên, quyển sách trên tay thoáng chốc rơi xuống, “Ưm ” Cắn môi, liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp bật khỏi miệng, vươn hai tay chống lại cái tay không thành thật trước ngực, nhưng rồi lại thả tự do cho cái tay khác của Phượng Ly Thiên.
Nhếch môi, cách một lớp vải nắm lấy nơi yếu ớt dưới thân người trong lòng, khiến người nọ sợ hãi kêu thành tiếng “A……” Hiên Viên Cẩm Mặc rên một tiếng ngắn ngủi rồi nhanh chóng nhịn xuống.
Phượng Ly Thiên kề sát vào lỗ tai đáng yêu kia, nhẹ giọng dụ dỗ: “Mau trả lời ông ấy, nói xem Thái tử điện hạ muốn triệu ai thị tẩm.” Nói xong, bàn tay đã không thành thật chui vào trong y phục, khi nhẹ khi nặng bắt đầu xoa nắn.
“Hỗn…… Đản……” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi, gian nan phun ra hai chữ.
“Điện, điện hạ?” Đức Phúc nuốt nuốt nước miếng, hình như ông nghe được thứ không nên nghe rồi.
Phượng Ly Thiên không nhúc nhích, chỉ là hai tay vẫn để yên trên những nơi mấu chốt: “Mau đuổi ông ta đi, chúng ta tiếp tục.”
Hiên Viên Cẩm Mặc hung hăng trừng hắn một cái, rồi nhanh chóng nắm lấy hai cổ tay hắn, Phượng Ly Thiên đương nhiên sẽ không buông tha, vì thế hai đại nam nhân cứ vậy mà đi so lực cánh tay.
“Đêm nay không triệu kẻ nào hết!” Hiên Viên Cẩm Mặc gần như là rống lên, sau đó tiếp tục so lực tay với ai kia. Phượng Ly Thiên cười cười, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai đã đỏ hồng, tỉ mỉ liếm cắn.
“Ách ” Tay chân Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức xụi lơ, hai móng vuốt sói trên người nhân cơ hội tiếp tục tiến công, “Ưm” Tiếng rên rỉ bị đè nén trở nên trầm thấp và gợi cảm, mặc cho ai nghe xong trong lòng cũng sinh ra ý niệm muốn trêu đùa.
Đức Phúc sợ tới mức rụt cổ, nhanh chóng lui ra ngoài, hơn nữa chỉ vào thủ vệ trước cửa bảo bọn họ đứng xa ra mấy bước. Đức Phúc trở lại nơi ở của mình nhưng vẫn ở trong trạng thái mặt đỏ tai hồng chưa kịp hoàn hồn. Trời ạ, ông nghe được cái gì vậy hả? Thanh âm dễ nghe như vậy, vừa nghe đã biết là mỹ nhân, vừa rồi nhất định Thái tử đang khai triển hùng phong, mình lại xen ngang không đúng lúc, khó trách Thái tử phát hỏa lớn như vậy. Trong đầu Đức Phúc vẽ nên cảnh tượng trong phòng, cơ thể khỏe mạnh của Thái tử đè lên người một mỹ nam tử, mỹ nam tử kia…… Khoan đã! Mỹ nam tử! Đúng vậy, thanh âm vừa rồi ông nghe được là tiếng của một nam nhân a…… Khó trách Thái tử vẫn luôn không có hứng thú với mấy vị phi tử quốc sắc thiên hương, khó trách Thái tử phải kim ốc tàng kiều, thì ra Thái tử thích nam nhân!
Đức Phúc bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt, không ngờ Thái tử điện hạ luôn không khiến ông lao tâm, chỉ khiến ông đau lòng này cũng sẽ trở nên kinh hãi thế tục như thế, vượt qua cả Ngũ điện hạ từ nhỏ đã luôn khủng bố không giống người thường kia rồi. Nghĩ đến Ngũ điện hạ, Đức Phúc nhịn không được phải cảm thán một phen, mấy năm nay thật đúng là khổ cho thái tử rồi, năm đó tuy Hoàng Thượng, Hoàng hậu ngoài miệng không nói, nhưng ít nhiều gì đều có chút hoài nghi là Thái tử hại chết Ngũ điện hạ, ít nhất cũng là cố ý thả người đi. Vốn là người một nhà thân thiết hòa thuận như những gia đình bình thường, nhưng lại vì vậy mà sinh ra một vách ngăn khó có thể vượt qua. Mà Thái tử mất đi đệ đệ vốn đã vô cùng đau lòng, ở trong Hoàng cung này lại càng thêm gian khổ, khiến Thái tử vốn đã không thích nói chuyện càng thêm trầm mặc ít lời, tính tình cũng càng lúc càng băng lãnh, tuy điều này đối với một đế vương mà nói thì vô cùng có lợi, nhưng nhìn bóng dáng nho nhỏ luôn đúng trước gốc ngô đồng ngẩn người kia, ông liền nhịn không được đau lòng…… Nghĩ một hồi, đầu óc Đức Phúc sớm đã bay đến chín từng mây, liền mơ mơ màng màng thiếp đi……
Bên kia, Hiên Viên Cẩm Mặc dần dần trầm mê dưới kỹ xảo cao siêu của Phượng Ly Thiên, theo động tác của ngón tay thon dài linh hoạt kia mà tự giác nâng lên thắt lưng.
Phượng Ly Thiên bi ai phát hiện, tự chủ mà hắn luôn kiêu ngạo ở trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc căn bản không chịu nổi một kích. Phượng Ly Thiên vốn chỉ định giúp đỡ lẫn nhau một chút rốt cuộc nhịn không được phải làm đến cuối cùng.
Kiệt sức ngã vào trên người Hiên Viên Cẩm Mặc, y còn đang thở dốc, thân thể nhịn không được run lên. Phượng Ly Thiên tham lam ngửi ngửi mùi hương trên cổ y, buồn bực nói: “Mặc, về sau không được triệu bất kỳ ai thị tẩm, nam nhân nữ nhân đều không được!”
Hiên Viên Cẩm Mặc dần ổn định lại, đẩy ra cái đầu xù trên cổ, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn bản điện hạ làm hòa thượng sao?”
Phượng Ly Thiên ngẩng mạnh đầu lên, nguy hiểm nheo lại mắt phượng, lại thấy trong đôi mắt trong suốt kia tràn ngập ý cười, hắc diệu thạch cực kỳ xinh đẹp như rơi vào giữa dao trì, khiến thiên địa thất sắc. Nhịn không được ngẩn ngơ, như trừng phạt mà cắn lên cánh môi hoàn mỹ kia: “Không phải còn có ta sao?” Chậm rãi rút về phía sau, khiến người dưới thân lại bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Sau khi tắm rửa xong, Phượng Ly Thiên nằm nghiêng trên giường dùng ngón tay mang theo chân khí cẩn thận xoa bóp thắt lưng cho Hiên Viên Cẩm Mặc, Hiên Viên Cẩm Mặc thoải mái nheo mắt lại, giống như con mèo con lười biếng mà cao quý đang phơi nắng.
“Mặc, ta phải đi rồi, qua hai ngày nữa lại đến tìm ngươi.”
“Ừ.” Hiên Viên Cẩm Mặc miễn cưỡng phát ra một chữ.
Phượng Ly Thiên mếu máo: “Nếu ngươi muốn tìm ta, cầm ngân bài lần trước đến Tri Vị Trai nha, mấy ngày này chắc là ta sẽ luôn ở trong kinh thành.”
“Tri Vị Trai?” Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra, “Sản nghiệp của ngươi thật đúng là trải rộng thiên hạ a.”
“Hắc hắc, bằng không Phượng Cung lớn như vậy phải sống bằng cái gì?” Tắt cung đăng(đèn cung đình), Phượng Ly Thiên mặc y phục dạ hành, cúi người trộm hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú kia, sau đó nhanh chóng nhảy ra cửa sổ rời đi.
Hiên Viên Cẩm Mặc khoác áo đi đến trước cửa sổ, bóng dáng đen tuyền kia hiển nhiên đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Ánh trăng in xuống sau lưng nam nhân mang khí chất cao quý kia một cái bóng thật dài, trong cung điện trống trải, lại chỉ còn lại một mình y.
Gần như tất cả cung điện đều đã tắt đèn, chỉ có thị vệ tuần tra ban đêm đốt đèn ***g đi lại thành hàng. Nhẹ nhàng phóng đi trên tường cung cao lớn, nhìn thấy thị vệ đi đến, Phượng Ly Thiên liền đứng tạm trên đỉnh, nằm trên đó chờ bọn họ đi qua. Đợi nhóm thị vệ rời đi, Phượng Ly Thiên đứng lên định đi tiếp, lại chợt bị một giọng nói ngăn lại bước chân.
“Oánh Hân, bồi ai gia ra ngoài tản bộ một chút.” Thanh âm thong thả mà không mất uy nghiêm, linh động mà không mất trầm ổn, là thứ giúp khắc sâu vào trí nhớ hắn người được gọi là “mẫu hậu”. Hắn nương theo tiếng một trận gió phất qua lá cây mà nhảy lên đại thụ trong viện, đứng trong bóng tối nhìn nữ nhân đang bước trên đài ngọc, phong thái vẫn như xưa — Hoàng hậu Thượng Quan Nhan.
Không thể không nói, mấy thứ Thượng Quan Nhan dạy cho Phượng Ly Thiên, đã giúp ích rất lớn cho việc hắn có thể sống đến ngày hôn nay. Tuy rằng sư phụ rất coi trọng hắn, nhưng vị trí cung chủ Phượng Cung luôn là mạnh sống yếu chết, muốn bước lên cung chủ vị, thì phải cạnh tranh cùng các đồ đệ khác của sư phụ, người sống sót cuối cùng mới có thể trở thành thiếu cung chủ. Trong cuộc sống giãy dụa cầu sinh kia, Phượng Ly Thiên mới chính thức lĩnh hội được những thứ mà Thượng Quan Nhan dạy hắn. Tuy làm một đứa nhỏ, hắn không học được nhiều lắm từ chỗ mẫu hậu, nhưng chính chút khác biệt nhỏ nhoi đó, lại giúp hắn nắm được tiên cơ để sống sót.
“Nương nương, buổi tối gió lớn, ngài vẫn nên sớm về phòng ngủ ngơi đi.” Nha hoàn được gọi là Oánh Hân lo lắng nhìn Hoàng hậu thân thể vừa tốt lên.
“Nằm hết mấy ngày rồi, ai gia còn đang muốn chạy nhảy đây!” Thượng Quan Nhan nói xong chậm rãi đi vào trong viện, Oánh Hân bước lên trước nâng tay nàng.
“Bệnh nặng một trận mới nhận ra lúc khỏe mạnh thoải mái biết bao nhiêu.” Thượng Quan Nhan nhìn ánh trăng thở dài.
“Dạ.” Oánh Hân không biết nói gì, chỉ có thể cung kính thuận theo.
Liếc nhìn Oánh Hân một cái, Thượng Quan Nhan thở dài: “Ngươi sợ cái gì? Ai gia có cái gì phải sợ? Ngươi ở điện Loan Phượng ngây người nhiều năm như vậy mà vẫn còn sợ sao?”
“Nô tỳ đáng chết,” Oánh Hân cúi người, “Nô tỳ ăn nói vụng về, không biết nói cái gì, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, lại đối với Oánh Hân tốt như thế, Oánh Hân chỉ thấy cảm kích và sùng kính……”
“Được rồi được rồi, cũng đâu có trách tội ngươi.” Thượng Quan Nhan khoát tay áo, không muốn nghe thêm nữa, xoay người đi vào điện Loan Phượng.