“Ly Thiên?” Hiên Viên Cẩm Mặc kinh ngạc đứng lên. Thủ vệ trong Hoàng cung rất nghiêm ngặt, tiểu tử này vào bằng cách nào?
Phượng Ly Thiên buông vò rượu, chậm rãi đi đến bên cạnh nữ nhân ngã trên mặt đất, ánh vàng nhạt trong mắt phượng đang lưu chuyển rất nhanh, khẽ nhếch cánh môi mỏng, phảng phất như mạn đà la màu máu phủ kín phía chân trời, yêu dã mà nguy hiểm: “Nữ nhân này là ai?”
“Ngươi vào bằng cách nào?” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêng tai lắng nghe, xem ra không kinh động đến thị vệ.
“Sao, phá hủy chuyện tốt của Thái tử điện hạ sao?” Mắt phượng híp lại, nội lực đã vận lên đầu ngón tay, nghĩ xem nên tước cằm nữ nhân kia trước hay là một đao giải quyết cho xong.
Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cục ý thức được nguy hiểm bước nhanh lên phía trước, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Phượng Ly Thiên: “Ngươi định làm gì!”
Lúc bị nắm lấy thì nhanh chóng thu hồi nội lực, nhưng chỉ đao vẫn nằm giữa hai ngón tay thon dài, Phượng Ly Thiên cố gắng áp chế xúc động thị huyết của mình, bình tĩnh nói: “Ta muốn giết nàng.”
“Nàng là Thái tử phi!” Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy kỳ lạ, Chu Vân đã ngất rồi, muốn che giấu hành tung cũng không thể ở trong cung giết người lung tung a.
Phượng Ly Thiên dời ánh mắt khỏi người nữ nhân kia, nhìn chằm chằm Hiên Viên Cẩm Mặc: “Nàng từng chạm vào ngươi?!”
Cảm thấy những lời này nghe rất không được tự nhiên, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn về phía Phượng Ly Thiên, lúc này mới thấy được thứ gọi là phẫn nộ trong mắt hắn, giật mình hiểu ra, nhắm mắt lại: “Liên quan gì đến ngươi?!”
“Liên quan gì tới ta?” Phượng Ly Thiên nguy hiểm nheo mắt lại, đột nhiên đẩy ngã Hiên Viên Cẩm Mặc lên nhuyễn tháp, “Hiện tại ta lập tức nói cho ngươi, chuyện này có liên quan gì tới ta.”
Thô bạo in lên cánh môi mềm mịn của Hiên Viên Cẩm Mặc, điên cuồng cắn mút, mãi đến khi có mùi máu tươi tản ra trong miệng cũng không chịu dừng lại. Hiên Viên Cẩm Mặc giãy dụa thân thể muốn đẩy hắn ra, nhưng không ngờ làm vậy chỉ khiến hắn càng thêm tức giận. Phượng Ly Thiên đưa tay nắm lấy hai tay Hiên Viên Cẩm Mặc, dùng một tay siết chặt hai cổ tay y hung hăng đè qua khỏi đầu.
“Ưm ” Cổ tay truyền đến đau nhức khiến Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng cổ lên. Phượng Ly Thiên thuận thế cắn lên hầu kết duyên dáng kia.
“Hỗn đản! Ngươi xem ta là cái gì! Tiểu quan thanh lâu sao?” Thanh âm trầm thấp du dương của Hiên Viên Cẩm Mặc vì hầu kết bị đè ép mà mà trở nên có chút khàn khàn, thanh âm không lớn, lại khiến kẻ ở trên người y lập tức dừng động tác.
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đang tức giận nhìn mình, phát hiện trong đôi mắt thâm trầm xinh đẹp như hắc diệu thạch kia lại phủ kín một tầng lệ mỏng: “Mặc, ta……”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhấc chân, một cước đá cái tên đang ngơ ngác trên người mình xuống.
Phượng Ly Thiên sửng sốt một hồi, mới chậm rãi đứng dậy, “Thật xin lỗi.” Buồn bã xoay người, yên lặng đi về phía cửa sổ.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn bóng lưng Phượng Ly Thiên, cảm thấy bóng dáng cao ngất như ngọn giáo đen sẫm kia sắp hòa vào bóng đêm, đi rồi sẽ không về nữa. Trái tim phảng phất như bị người mạnh mẽ siết chặt, trước khi kịp suy nghĩ thì đã buộc miệng gọi: “Ly Thiên.”
Bóng dáng cao ngất khựng lại, dừng chân, nhưng không quay đầu lại: “Sao?”
“Ngươi, tới đây có việc gì sao?”
“Không có việc gì cả.” Phượng Ly Thiên dừng một lát, lại than nhẹ một tiếng, “Chỉ là đào được một vò rượu trong hầm của Tri Vị Trai, muốn tìm ngươi, cùng uống……”
Từ khi Hiên Viên Cẩm Mặc chuyển qua Đông Cung, điện Lưu Ly vẫn luôn để trống, chỉ vào ban ngày mới có cung nhân đến đó quét tước. Vậy nên, trong điện Lưu Ly ban đêm chỉ có tiếng lá ngô đồng va chạm lẫn nhau hòa cùng tiếng côn trùng kêu vang.
Ngồi trên mái ngói đỏ thắm của điện Lưu Ly, Phượng Ly Thiên mở nắp vò rượu, rót vào chén lưu ly thuận tay lấy được từ Đông Cung, đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc đang ngồi bên cạnh ngẩn người. Hiên Viên Cẩm Mặc nhận lấy chén lưu ly, thấy Phượng Ly Thiên đang mở to đôi mắt hẹp dài, lấy lòng nhìn mình, giống như một con chó to đang phe phẩy cái đuôi. Nhịn không được nhếch miệng cười khẽ, tiếc rằng động đến vết thương ngoài miệng, khẽ nhíu mày, bộ dáng có vài phần buồn cười.
“Đau không?” Phượng Ly Thiên xáp qua.
“Vô nghĩa.” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, nâng tay uống cạn rượu trong chén. Vừa dời chén rượu, một cái lưỡi nóng ấm đột nhiên liếm lên môi dưới sưng đỏ của y.
“Hương vị không tệ.” Vì phòng ngừa bị đánh, trước khi Hiên Viên Cẩm Mặc kịp phản ứng thì Phượng Ly Thiên đã nhảy ra rất xa, ý do vị tẫn () liếm liếm môi.
() Ý do vị tẫn: vị còn nhưng “thức ăn” hết, ý là còn muốn “ăn” nữa
Nhìn cái lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mỏng bóng loáng mê người, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ thấy hạ phúcc căng thẳng. Vội vàng cố gắng áp chế, khuôn mặt tuấn tú cũng bất giác đỏ hồng đến mang tai.
Thấy ca ca không đuổi theo đánh mình, chỉ cúi đầu rót chén rượu. Phượng Ly Thiên lại không sợ chết xáp về, ngồi bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc. Hiên Viên Cẩm Mặc nâng chén đưa cho hắn, mình thì ôm vò rượu uống một hớp lớn. Động tác phóng khoáng do y làm ra lại không thấy có chút thô tục nào, ngược lại còn vô cùng cao quý soái khí.
Ánh mắt xinh đẹp của Phượng Ly Thiên cong cong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trong chén, hương vị tinh khiết nháy mắt tràn ngập miệng mũi, quả nhiên là rượu ngon! Nâng tay uống cạn rượu trong chén.
“Vị rượu này không tệ, là rượu gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cục đã bình tĩnh trở lại, ngửa đầu nhìn ánh trăng hỏi.
“Hửm, ta cũng không biết,” Phượng Ly Thiên gãi gãi đầu, bắt lấy vò rượu uống một hớp lớn, “Ta đào được trong hầm.”
“Ngươi không việc gì lại đi đào hầm làm chi?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, người lớn như vậy chẳng lẽ cũng thích đào sâu? Nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi tối lại, thản nhiên nhìn về phía cây ngô đồng trong sân.
Phượng Ly Thiên không có chú ý tới biến hóa nhỏ bé của người bên cạnh, lại uống một ngụm nói: “Ta đi trộm rượu uống thôi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc trở mặt xem thường: “Phượng Cung đã nghèo đến mức cung chủ phải đi trộm rượu uống sao?”
Phượng Ly Thiên sờ sờ mũi: “Quả thật gần đây tài chính eo hẹp, không bằng ngươi mở quốc khố cho ta mượn một chút đi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc cong tay bắn vào đầu của tên vô lại nào đó: “Nằm mơ đi.”
Kẻ bị bắn giả đò ôm đầu kêu thảm thiết, Hiên Viên Cẩm Mặc cười cười, tâm tình nặng nề tiêu tán không ít, bắt lấy vò rượu lại yên lặng uống mấy ngụm.
Phượng Ly Thiên nằm trên tầng tầng ngói lưu ly: “Mẫu hậu ngươi thế nào rồi?”
“Tốt rồi!” Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, “Mã tiền bối nói còn cứu được.”
Phượng Ly Thiên nghe mà thầm thở phào, Hạt Mã Tiền nói cứu được chính là không sao.
“Tâm bệnh cần tâm dược để trị, cho dù là thần y cũng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc.” Hiên Viên Cẩm Mặc nâng vò rượu, ùng ục ùng ục uống mạnh một hơi.
Phượng Ly Thiên ngồi dậy đoạt lại vò rượu: “Nào có ai uống như vậy? Rượu ngon cũng bị ngươi lãng phí.”
Hiên Viên Cẩm Mặc lại đoạt lại, hai mắt mở to trừng hắn: “Keo kiệt! Ngày khác trả ngươi mười vò!”
Phượng Ly Thiên dở khóc dở cười nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, nâng tay vịn lại thân thể dần như nhũn ra của y. Hiên Viên Cẩm Mặc cũng thực sự chút say, trực tiếp nằm trong lòng Phượng Ly Thiên, tiếp tục uống.
“Được rồi, đừng uống nữa.” Mỹ nhân trong ngực, Phượng Ly Thiên tất nhiên vui vẻ quẩy đuôi, nhưng lại lo lắng Hiên Viên Cẩm Mặc ít khi say rượu sẽ không chịu nổi loại rượu mạnh lâu năm này, vì thế nâng tay đoạt lại vò rượu.
Hiên Viên Cẩm Mặc đưa tay bắt, nhưng lại bắt hụt, hừ một tiếng rồi cũng chẳng còn sức cướp nữa. Phượng Ly Thiên cười cười, bế người trong lòng lên ôm sát vào ngực, để cho y nằm thoải mái.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng chỉ vào cây ngô đồng trong sân nói: “Ngươi nhìn cây ngô đồng kia đi, nó tên là Mặc Thiên, là Thiên nhi và ta trồng đó.”
“Vậy sao!” Phượng Ly Thiên có lệ đáp một câu, rồi lại như thở dài nói, “Đã cao vậy rồi sao.”
“Mười hai năm, có thể không cao sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc thống khổ nhắm mắt lại, “Là ta hại Thiên nhi, là ta hại hắn……”
Phượng Ly Thiên ôm lấy y thật chặt: “Đồ ngốc, không phải lỗi của ngươi.”
“Là lỗi của ta!” Hiên Viên Cẩm Mặc thì thào nói, “Thiên nhi trồng cây ngô đồng chính là hy vọng mình có thể biến thành Phượng Hoàng, vĩnh viễn ở cạnh ta, hắn không muốn đi……”
Phượng Ly Thiên giật mình, lúc trước mình quả thật là có ý này, khi đó tuổi còn nhỏ, nghe người ta nói Long phối Phượng, mà hùng vi Phượng, thư vi Hoàng (). Long là chỉ ca ca sẽ trở thành Thiên tử, vậy Phượng kia chỉ có thể là mình. Không ngờ ca ca lại hiểu được hàm nghĩa trong đó.
() Hùng vi Phượng, thư vi Hoàng: giống đực là Phượng, giống cái là Hoàng.
“Thiên nhi……” Hiên Viên Cẩm Mặc thì thầm trong vô thức lại khiến trong lòng Phượng Ly Thiên quặn thắt đau đớn từng cơn, thật muốn cứ như vậy nói ra hết mọi chuyện, cúi đầu nhìn lại, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng ngửa đầu nhìn hắn, một giọt lệ trong suốt từ đôi mắt như hắc thủy tinh trào ra, lướt qua khuôn mặt tuấn tú ửng hồng vì say rượu của người kia.
Phượng Ly Thiên vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ kia: “Mặc, đừng khóc……”
Hiên Viên Cẩm Mặc ngửa đầu nhìn gương mặt tinh xảo của Phượng Ly Thiên, khuôn mặt tuấn tú này dưới tửu khí nóng rực dần xa xăm, nhạt nhòa, trong suốt, trong hoảng hốt y như nhìn thấy mắt phượng lấp lánh hào quang đã cùng màn trời đầy sao hòa thành một thể. Cảm thấy giờ khắc này Phượng Ly Thiên tựa như sẽ mọc cánh bay đi, ấm áp truyền đến từ cánh tay cũng sẽ giống như Thiên nhi năm đó, biến mất khỏi sinh mệnh y. Một loại sợ hãi không rõ tên đột nhiên lan khắp toàn thân, chợt xoay người ôm lấy người trước mắt, chôn đầu vào bờ vai rộng lớn vững chắc của Phượng Ly Thiên: “Ly Thiên, đừng rời khỏi ta……”
Phượng Ly Thiên giật mình, chậm rãi nâng tay ôm lấy bả vai đang run nhè nhẹ của y: “Đừng sợ, ta sẽ không rời khỏi ngươi.”
“Ta có một chính phi, ba tiểu thiếp…” Cảm nhận được thân thể Phượng Ly Thiên nháy mắt cứng đờ, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức ôm chặt hơn, nói năng lộn xộn, “Ly Thiên, ta thích ngươi, ta không thích các nàng, ta thích ngươi……”
Mắt phượng lưu chuyển hào quang sáng lấp lánh: “Mặc, ngươi uống say.”
“Ta không có say! Ta rất tỉnh táo!” Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy Phượng Ly Thiên ra, trừng đôi mắt hồng hồng, túm lấy cổ áo hắn, “Ta thích ngươi! Bản điện hạ thích ngươi!”
Cánh môi khêu gợi nhếch lên một độ cong say lòng người, hôn thật sâu xuống đôi môi còn đang sưng đỏ kia, ngăn không cho nói nữa, cẩn thận mở ra hàm răng chỉnh tề, hương rượu tinh khiết pha lẫn nước bọt ngọt ngào khiến người ta nháy mắt mê say.
“Mặc, đây là tự ngươi nói đó, không được đổi ý nga……”
Ôm lấy khối thân thể thon dài kiện mỹ vào lòng, nhanh chóng biến mất trên tầng tầng ngói lưu ly. May là Đông Cung cách nơi này không xa, đây là ý nghĩa cuối cùng trước khi Phượng Ly Thiên phóng đi.