Ra khỏi khách ***, ta không có mục đích đi trên đường lớn, không nghĩ ra Tả Niệm bỏ ta lại một mình vào lúc này rốt cuộc là có dụng ý gì.
Trời sắp chạng vạng.
Xa xa cuối chân trời, ráng chiều đỏ ửng trên nền trời xanh nhạt, trong mùa đông, lại càng xinh đẹp mông lung như thế.
Tuyết đọng trên đường sớm được dọn sạch, các cửa hàng muôn màu muôn vẻ san sát nhau, người đi đường tấp nập tới lui xen kẽ trong đó, rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt.
Từ cổ tháp trên thành lâu bỗng nhiên vang lên tiếng trống trầm thấp hữu lực, một tiếng tiếp nối một tiếng, ở trên không quanh quẩn không ngớt.
Tứ thanh lạc. Cửa thành mở rộng. Có một đội ngũ y phục ngũ sắc chậm rãi tiến vào.
Đám đông bắt đầu hướng về cùng một phương hướng, có người vô cùng hưng phấn lớn tiếng kêu lên.
“Mau nhìn, đến đây, đến đây, đội ngũ đón dâu đến rồi!”
Lôi Chấn sơn trang cùng võ lâm minh chủ kết thân, thanh thế tự nhiên là rất long trọng. Ca múa lễ nhạc tạp diễn ở phía trước, đằng sau đội ngũ mấy trăm người, một đại liễn xa hoa được hai mươi người nâng trên vai chậm rãi đi qua.
Gió cuốn kim tàm sa mỏng manh ở bốn phía đại liễn lên, mà chủ nhân của nó, nữ tử tuyệt đại tao nhã kia, còn ở khuê phòng kiễng chân chờ đợi giai tế tương lai của mình.
“Phù tiểu thư thật sự là may mắn a, tìm được một vị hôn phu tốt như vậy.”
“Quả thật là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo thành a!”
Bị đám đông xô đẩy đi về phía trước, mọi người hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc chúc phúc cao giọng đàm luận tràn ngập trong tai, giờ phút này ta rốt cục hiểu được dụng ý của Tả Niệm.
Ngươi là muốn cho ta … Hối hận … đúng không? (Aizz, Ly Chi đại thúc, nếu thúc không có tình cảm với người ta thì làm sao có hối hận, ngay cả bản thân thúc cũng không hiểu được tình cảm của mình, thật đúng là bi ai a)
Xa xa có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, từ xa tiến đến gần, một chút một chút đánh vào góc lòng. Rồi đột nhiên đám đông ồn ào tăng vọt làm cho ta ngẩng đầu lên.
Nguyên bản ánh mắt tan rã không có tiêu điểm, tầm mắt xuyên qua đám đông cuồng hoan rơi xuống trên người của người đang kỵ mã xa xa kia, giống như xuyên qua hàng triệu triệu năm.
Người nọ một thân lễ phục đỏ thẫm, cưỡi một con tuấn mã trắng như tuyết. Màu đỏ cùng màu trắng kết hợp, ở trong đám đông hỗn độn là nổi bật như thế.
Hắn chậm rãi đảo qua đám đông đang vây xem, khóe miệng mặc dù có nụ cười yếu ớt, nhưng trong ánh mắt kiêu ngạo lại giống như mang theo sương lạnh.
Ta nhìn thấy, hắn gầy rất nhiều.
Dung nhan cương nghị bởi vì gầy yếu rất rõ mà có vẻ càng thêm góc cạnh rõ ràng, hơi thở cả người cũng bởi vì vậy mà mang theo một chút sắc bén. Hắn ngồi trên cao, lạnh lùng cùng cao ngạo như thế, giống như thế gian vạn vật đều không thể dung nhập vào trong mắt hắn.
Ta nhìn hắn, chính là nhìn, bỗng nhiên cước bộ cũng bất động.
Ta không thể phủ nhận, ở chỗ sâu trong trái tim sinh ra đau đớn giống như bị một vật bén nhọn cứa vào.
Hắn chậm rãi quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy ta.
Hết thảy tiếng động ồn ào chung quanh trong nháy mắt toàn bộ tiêu thất, giống như có thể nghe được thanh âm của gió ở giữa hắn với ta gào thét mà qua.
Chính là cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn đã dời tầm mắt đi, biểu tình trên mặt một chút cũng không thay đổi, thật giống như không nhận ra ta.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi tới, ta nhìn bóng dáng màu đỏ kia, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lòng có loại cảm giác phức tạp đang không ngừng lan ra, ta thế nhưng không cách nào phân rõ bên trong rốt cuộc có cảm giác gì.
Từ nay về sau gặp lại là người lạ.
Kết cục như vậy, đối với ngươi hay ta mà nói, mới là tốt nhất chăng?
Sắc trời tối sầm lại, người đi trên đường cũng dần dần thưa thớt. Không biết khi nào, trên bầu trời lại có thêm nhiều bông tuyết rơi rơi, đậu ở trong lòng bàn tay, hóa thành nước, theo kẽ tay rơi xuống.
Nhiệt lượng thân thể theo hô hấp hóa thành khói phiêu tán ở trong không khí rét lạnh. Rất lạnh, cũng không nghĩ muốn di động mảy may.
Cảm giác có người dần dần tới gần, sau đó một kiện áo choàng lông chồn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp khoác lên người.
“Ly Chi, ngươi còn muốn đứng ở đây bao lâu?” Phía sau vang lên thanh âm mát lạnh của một người, mang theo nồng đậm đau lòng cùng bất an.
“Ngươi rốt cục chịu xuất hiện.” Cho dù không quay đầu lại, ta cũng biết người đứng phía sau ta là ai. Sau khi ta rời khỏi, ẩn vệ tự nhiên sẽ đem hành tung của ta báo cáo với hắn.
“Phải” hắn cười khẽ một chút, thanh âm có chút tự giễu, “Ngươi là dùng loại phương pháp này bức ta xuất hiện?”
“Đúng vậy.” Ta xoay người, nhìn thẳng vào nam nhân làm cho ta vĩnh viễn cũng không thể nắm bắt được kia. Ta vĩnh viễn cũng không thể phân rõ, ta đối với hắn, cũng như hắn đối với ta, là loại tồn tại như thế nào.
Trường bào trắng thuần, dừng ở trên người hắn trắng thuần như tuyết, tóc dài như mực theo gió bay lên.
Hắn cứ như vậy đứng ở trong tuyết, dùng một loại ánh mắt nhu hòa lại đau thương chưa từng có nhìn ta.
Phượng Hiên Dã.
Ngươi rốt cục chịu xuất hiện ở trước mắt ta.
“Ngươi yêu hắn?” Hắn hỏi, trên mặt hiện ra một loại tái nhợt bệnh trạng, lộ ra một cái mỉm cười vừa hư ảo mà vừa khổ sáp.
“Không có.” Ta trả lời hắn, ta biết hắn nói chính là ai. Không có chút do dự, cũng không dám do dự.
“Ngươi yêu hắn.” Hắn lặp lại, dùng chính là ngữ khí khẳng định, là phủ định lại câu trả lời của ta, cũng như là tự nói với chính hắn. Hắn thanh âm rất nhẹ, giống như … không … lưu ý sẽ phiêu tán ở trong không khí, rốt cuộc không thể tìm gặp.
Cúi đầu, đem cảm xúc che giấu ở trong mắt, ta chậm rãi lắc đầu.
“Không có.” Ta có thể nói, như trước là lời nói đơn bạc như thế.
“Ta sẽ giết hắn.” Hắn cười, khóe mắt loan thành một đường cong yêu dị, cũng giống như băng lạnh lùng như thế.
Thân thể không thể khống chế run rẩy một chút, ta ngẩng đầu cố gắng nhìn ánh mắt của hắn, nhìn thấy tơ máu hỗn loạn trong đó cùng quầng thâm dưới mí mắt, bỗng nhiên không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt hắn.
Sau đó, ta cũng cười. Nguyên bản chính là mỉm cười, sau đó biến thành cười to, cuối cùng dưới ánh mắt phức tạp của hắn mà ách lại, giống như bị một bàn tay vô hình chặn ở cổ họng.
Ta nói: “Được.”