Noãn Xuân các. Đêm xuân ấm áp. Chỗ nam nhân tìm hoan.
Trong tiểu thất thanh u, một ngọn đèn lưu ly, một đỉnh lư hương bằng ngà voi, cùng hương khí như có như không, giống như sương mù của mưa bụi Giang Nam, mông mông lung lung, làm cho người tới trong nháy mắt hoảng hốt.
Tố sa liêm trướng màu trắng rơi xuống đất, Bạch y nhân nằm nghiêng trên hương phi nhuyễn tháp, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ say.
Người tới dừng ở liêm trướng.
Cửa chậm rãi khép lại sau lưng, trong nháy mắt khép kín, tất cả tiếng động oanh yến, tiếng hoan hô trêu cười liền bị ngăn cách ở bên ngoài.
Bên trong lặng yên không một tiếng động.
“Quản minh chủ, không nghĩ tới ngươi thật sự sẽ đến.” Thanh âm trầm thấp lãnh liệt của bạch y nhân vang lên, mang theo một chút thiếu ngủ.
“Phượng cung chủ đã hẹn, ta đương nhiên sẽ đến. Đại lễ mà Phượng cung chủ tặng hôm đại điển đăng vị, thật sự làm cho Quản mỗ không sao quên được.” Quản Đàm tiến lên từng bước vén tố sa liêm trướng lên, nhìn thẳng người vẫn đang nằm trên nhuyễn tháp kia.
“Quả nhiên thật can đảm!” Phượng Hiên Dã khẽ cười nói, tao nhã đứng dậy, áo dài trắng thuần như mây, hai chân trần dẫm trên thảm da cáo màu trắng, phát ra tiếng vang nhỏ vụn. Tay nâng một chén ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nói gì thêm.
“Không biết Phượng cung chủ hẹn Quản mỗ đến đây có chuyện gì?” Quản Đàm hai tay khoanh lại tà tựa vào tường, không muốn tiếp tục nhìn dung nhan cùng người nọ cực kỳ tương tự kia.
Nghĩ đến người nọ, sẽ làm hắn đau lòng.
“Ta thỉnh Quản minh chủ đến, là muốn báo với Quản minh chủ, quản tốt bọn cẩu nô tài của ngươi.” Đôi mắt đẹp ngước lên, tuy là mang theo ý cười thản nhiên, lại giấu không được lãnh ý nơi đáy mắt.
Sau khi biết Phượng Ly Chi ở bên cạnh Quản Đàm, hắn vẫn phái người sát sao theo dõi hành tung của người nọ, ai ngờ lại nghe được uất nhục mà người nọ đã phải chịu đựng gần đây. Nghĩ đến việc này, Phượng Hiên Dã liền hận không thể chính tay xé xác bọn súc sinh đó thành trăm mảnh. Nếu không phải thời cơ chưa tới, hắn đã sớm liều lĩnh đem người nọ cướp về, chặt chẽ giữ ở bên mình, tội gì tiếp tục ngày ngày chịu đựng nỗi khổ tương tư này.
“Đó cũng không phải là thủ hạ của ta. Ta đã điều tra rõ, việc này là do Tuyền Kỷ giở trò quỷ.” Nhắc tới nữ nhân kia, Quản Đàm chỉ cảm thấy thật giận đến cực điểm, “Nữ nhân này, sớm hay muộn ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!” Cơn giận lên đến cực đỉnh, một chưởng đánh về phía cột tường, cột tường kêu lên một tiếng, một ít mảnh vỡ từ trần rơi xuống.
“Tuyền Kỷ? Ha hả, nữ nhân kia cùng các ngươi không phải là cá mè một lứa sao.” Phượng Hiên Dã cười lạnh nói. Hắn đã sớm biết Tuyền Kỷ là gian tế do Phù Lôi cài vào bên cạnh hắn, vì không muốn đả thảo kinh xà, hắn cố ý làm bộ như không biết, không nghĩ lại làm hại Phượng Ly Chi.
“Phượng cung chủ, ngươi đã biết rõ nàng ta là nội ứng, vì sao lại bị nàng gây thương tích?” Quản Đàm tỉnh táo lại, lộ ra một nụ cười hàm xúc ý tứ sâu xa khác, “Chẳng lẽ đúng như lời thế nhân nói, Phượng cung chủ luôn luôn xử sự ngoan lợi bị nữ sắc sở mê, đánh mất tâm trí?”
“Nga? Ngươi làm sao biết ta là thật sự bị thương?” Phượng Hiên Dã không chút để ý nói, nhẹ nhàng đặt tay trên miệng chén ngọc thưởng thức, “Hai con cáo già Phù Lôi cùng Quản Tiêu, biết ta bị thương gần chết, liền nghĩ đến có thể diệt trừ Phượng Huyền Cung của ta ngay sao? Ha hả, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.”
Bằng công lực của hắn hiện giờ, chỉ là hai tên Phù Lôi cùng Quản Tiêu sớm không phải đối thủ của hắn, nếu không phải vì muốn điều tra ra việc năm đó rốt cuộc là ai chủ mưu, Quản Tiêu cùng Phù Lôi cũng không sống được lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, vô hình bên trong tản mát ra một cỗ khí lạnh thấu xương. Thế nhân đều biết cung chủ Phượng Huyền Cung xử sự ngoan lợi, nếu đổi là người khác chỉ sợ lúc này đã sớm ngất đi, nhưng người hiện tại đứng ở trước mặt hắn không giống vậy.
Hai người đều là nhân trung long phượng, trong lòng tâm niệm cũng đều là một người, nhưng cũng đều là vì mục đích của mình mà làm hại người nọ thống khổ, chỉ là bọn hắn không người nào phát hiện, chính mình cùng đối phương là cỡ nào tương tự.
“Phượng cung chủ, ngươi còn nhớ Mục Uyển Ngọc?” Quản Đàm bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Mục Uyển Ngọc? Không biết.” Phượng Hiên Dã từ lúc còn thiếu niên mới nếm thử *** tới nay, chưa bao giờ đi áp chế dục vọng của chính mình, nam nữ bên người như quá giang chi tức, hắn cũng sẽ không đi nhớ tính danh của mỗi người bọn họ. Trong lòng hắn, vĩnh viễn chỉ có một người.
“Ha hả a, ngươi quả nhiên không nhớ. Ngươi có biết, Mục Uyển Ngọc, là mẫu thân của ta!” Quản Đàm cười thê lương nói, “Nương của ta khi còn sống tâm tâm niệm niệm một người, lại không được người nọ đáp lại, cuối cùng rơi vào kết cục buồn bực mà chết, mối oan tình này, nên do ai gánh chịu?”
Từ nhỏ cứ nghĩ mẫu thân là bị người hại chết, từ đó về sau dốc lòng khổ luyện võ công chỉ vì báo thù, lại càng không tiếc trả bất cứ giá nào để đi lên chức vị minh chủ, thậm chí cố dằn lòng thương tổn người nọ. Ngày ấy vô tình trong di vật của mẫu thân tìm được một phong thư được giấu kín, đã biết được một bí mật bị che giấu nhiều năm, lúc này mới phát hiện, chính mình có biết bao sai lầm.
“Mẫu thân ngươi? Ha hả, ta chưa bao giờ chạm vào nữ nhân có chồng, mẫu thân ngươi cùng ta có quan hệ gì đâu?” Phượng Hiên Dã cười to nói. Quản Đàm này cùng hắn đối nghịch nhiều năm qua, đúng là vì nguyên do chọc cười thiên hạ như thế?
“Di hồn thuật của ngươi sớm lô hỏa thuần thanh, ngươi cần gì lúc này còn nói xạo, Phượng Huyền Dã!” Quản Đàm cả giận nói.
“Ngươi nói cái gì?” Cười dài ngưng bặt, Phượng Hiên Dã đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng tựa hồ muốn xuyên thấu người nọ.
Hai tay áo bị nội lực quán mãn, không gió tự cổ. Đèn lưu ly trên vách đá có vết rạn tinh tế sinh ra, phút chốc nứt ra thành vô số mảnh nhỏ. Cả gian tiểu thất chỉ còn một ánh nến u ám, càng hiển hôn ám.
Sát ý, không thể ngăn chặn phát ra.
“Nói, ngươi biết được chuyện gì?” Phượng Hiên Dã âm thanh lạnh lùng nói, ánh mắt âm vụ, không chút nào che đậy sát ý nồng đậm.
Tuy rằng âm gần giống với cái tên hiện tại, nhưng Phượng Huyền Dã tên gọi này, đã gần mười mấy năm hắn không có nghe rồi, hiện giờ nghe thấy, nhưng lại có vẻ có chút xa lạ.
“Năm đó ngươi biết rõ trong dược mà Phượng Ly Chi cho ngươi uống có độc, sao có thể uống? Chỉ vì ngươi đã dùng di hồn thuật khống chế Phượng Hiên Dã. Tinh thần lực việt nhỏ yếu, lại càng dễ dàng bị khống chế, Phượng Hiên Dã tuổi nhỏ, tựu thành hồn chung của ngươi. Di hồn di hồn, đáng thương Ly Chi đã bị ngươi lừa nhiều năm như vậy.”
Tuy nói ra chuyện làm cho chính mình cũng khiếp sợ đến cực điểm, nhưng Quản Đàm trên mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Mỗi người chính là đều muốn liều mạng che giấu miệng vết thương bên trong của mình, hắn như vậy, Phượng Hiên Dã như vậy, Phượng Ly Chi cũng như vậy. Không biết rằng miệng vết thương kia không được chữa trị, đang chậm rãi thối rữa, tới cuối cùng vĩnh viễn cũng vô pháp khép lại.
Phượng Hiên Dã nhìn hắn, chỉ là nhìn, lệ khí đầy người dần dần tiêu tán. Ánh mắt kia, có chút mơ hồ, mang theo tình tự làm cho người ta không thể hiểu thấu đáo, lại làm cho người ta rốt cuộc không thể quên.
“Ngươi đi đi, ta mệt mỏi.” Giống như lập tức già đi rất nhiều, tang thương cùng mỏi mệt đầy người theo năm ấy trong thân thể nhẹ toát ra. Chậm rãi trở lại hương phi nhuyễn tháp, nằm xuống, nhắm hai mắt lại, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Hắn vẫn muốn biết, cuộc đời mới này, rốt cuộc là luân hồi hay là kết cục?
Chính là không ai có thể nói cho hắn biết.
Hai người một lần lại một lần thương tổn lẫn nhau, rốt cuộc là xuất phát từ yêu, hay là hận?
Không thể nào biết được.
Chung quy là có rất nhiều chuyện không còn như xưa nữa …
“Sau khi đi ra ngoài, thay ta đóng cửa lại.” Sau khi nhẹ nhàng buông một câu, bạch y nhân kia liền giống như ngủ say, không còn động tĩnh.
Khép cửa lại, bên ngoài tiểu thất u ám, là thế giới kia.
Xa hoa truỵ lạc, dao sắt sinh hương.
Cẩm y nhân sau một hồi đứng thẳng, rốt cục chậm rãi rời đi. Tấm lưng kia, ở tại nơi phấn son này, cũng trở nên cô đơn.
Chỉ chừa lại một câu thở dài hoà vào không khí đẫm thôi tình hương.
Phượng Huyền Dã, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi biết, ta rốt cuộc là ai.