“Là ngươi!” Tả Niệm kinh ngạc nói. Nữ nhân này, như thế nào lại ở đây?
“Tả công tử kinh ngạc như thế, tựa hồ là không chào đón ta?” Nữ tử che môi khẽ cười nói, giữa trán một chấm chu sa như máu, sấn doanh bạch trạc bàn tay trắng nõn, mị lệ tuyệt luân.
“Đâu thể nào? Tuyền cô nương là người tâm phúc trước mặt Phù trang chủ, gần đây lại lập công lớn, tại hạ nên nói tiếng chúc mừng mới đúng.” Mặc dù đối với nữ tử trước mắt rất không có hảo cảm, Tả Niệm vẫn là bảo trì khách khí, “Tuyền cô nương làm nội ứng ở Phượng Huyền Cung nhiều năm, tất nhiên được Phù trang chủ coi trọng.”
Nữ tử này, đúng là Tuyền Kỷ cách đây không lâu đả thương Phượng Hiên Dã.
“Đả thương Phượng Hiên Dã, là do Tuyền Kỷ gặp may thôi. Hắn đã sớm bắt đầu hoài nghi ta, ta cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường. Phải biết rằng, nam nhân khi ở trên giường, là thời điểm phòng bị yếu nhất.” Tuyền Kỷ có chút tự đắc cười nói, “Chỉ tiếc, không thể giết hắn.” Nói xong, trên mặt hiện ra thần sắc tiếc hận.
“Không biết Tuyền cô nương lần này đêm khuya tiến đến, rốt cuộc là có chuyện gì?” Bỗng nhiên không muốn tiếp tục nhìn gương mặt rõ ràng đủ để mị hoặc thiên hạ, lại làm cho hắn sinh ra cảm giác chán ghét khi nhớ lại kia, Tả Niệm xoay người mà đứng, đem khinh thường cùng thống hận che giấu đến độ sâu không thể thấy.
Phía sau thổi đến làn gió thơm phơ phất, lập tức bên vai gắt gao dựa vào trên một chỗ mềm mại cao ngất, có xúc cảm ôn nhuyễn mượt mà xoa thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve, có kỹ xảo khiêu khích.
“Tiểu Niệm, nhiều năm như vậy, ta chính là rất nhớ ngươi!” Thì thầm mềm giọng vang lên, vành tai bị nhiệt khí như có như không đụng vào, làm cho Tả Niệm phút chốc thân thể cứng ngắc.
Hắn hung hăng đẩy Tuyền Kỷ triền ở trên người hắn ra.
“Tuyền cô nương, thỉnh tự trọng!” Năm đó tưởng chính mình có thể toàn tâm tương giao bằng hữu, lại ở thời điểm tối bất lực cho chính mình một kích trí mệnh, từ nay về sau tình nghĩa toàn bộ cắt đứt, xem như chưa bao giờ quen biết.
“Tiểu Niệm, ngươi làm gì vô tình như thế? Ta chính là vẫn rất tưởng niệm Tiểu Niệm bộ dáng ngây ngô kia a!” Tuyền Kỷ sẳng giọng, sóng mắt lưu chuyển, như mị như hoặc, “Muốn lại không dám, bộ dáng thì thầm kêu Tuyền tỷ tỷ thật đúng là đáng yêu.”
Một tiếng “Tuyền tỷ tỷ”, Tả Niệm nghe thấy cũng tràn đầy châm chọc. Chuyện năm đó, hắn đã không muốn nhắc lại.
“A, ta thiếu chút nữa đã quên!” Tuyền Kỷ cười to, bỗng nhiên kinh hô, trong mắt cũng trêu tức, “Ta đã quên Tiểu Niệm không phải nam nhân thì không thể, bị Quản minh chủ dạy dỗ lâu như vậy, nói vậy phía trước này đã muốn không được đi!” Nói xong, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, có ý ám chỉ.
Cường tự bình phục trong lòng tức giận, Tả Niệm trên mặt như trước là gợn sóng không sợ hãi.
“Tuyền cô nương rốt cuộc là vì chuyện gì đến đây? Nếu chỉ vì trêu chọc vũ nhục tại hạ, tại hạ thứ không phụng bồi.”
“Tiểu Niệm trưởng thành, sao trở nên không thú vị như thế? Thật sự là chơi không vui.” Tuyền Kỷ hình như phiền lòng, nhẹ uyển chuyển tay áo, ngón tay chỉa xuống đất, “Ta nghe nói nơi này có cố nhân, cố ý đến tặng một phần ‘đại lễ’.”
Giọng điệu kiều chuyển, cũng mang theo hận ý, “Thuận tiện vừa xem trò hay.”
Xa xa nắng sớm trồi lên từ đêm tối, một đường sương mù bạch quang hoa khai thiên địa cùng tiếp.
Một đêm không ngủ.
Quản Đàm ngồi trong thư phòng, nhìn bức hoạ đang mở ra trên bàn đến xuất thần, cứ như thế đã một đêm.
Người trong tranh, hoặc cười hoặc lo, hoặc sầu hoặc túy, dáng vẻ phiêu phiêu, di thế mà đứng, đều là một người.
Kia là người làm cho hắn không có lúc nào không tâm niệm suy nghĩ.
Hắn hiểu được chính mình chỉ là nhất thời tức giận mới đưa người nọ vào ngục, giây lát hắn đã hối hận. Người nọ thân thể gầy yếu, có thể nào chịu được cơ hàn trong ngục.
Đúng vậy, đã giam hắn một đêm, lúc này nên đưa hắn ra ngoài!
Nghĩ xong, thân ảnh vụt sáng, trong phòng đã không còn bóng người.
Nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mắt lộ ra *** quang tà cười, ta biết chính mình kiên trì không được bao lâu.
Quần áo trên người đã bị phá rách, bám rải rác trên người, thần trí cũng là mơ màng dục tán.
Cứ như vậy chịu nhục sao …
Vẫn là chết đi tốt hơn …
“Phượng Ly Chi, Quản minh chủ đã giao ngươi cho huynh đệ bọn ta. Ngươi nếu nghe lời, hảo hảo hầu hạ làm cho huynh đệ bọn ta thoải mái, chúng ta liền giữ cho ngươi được toàn thây.”
Nam nhân ngang nhiên cởi quần của mình làm bật ra cự vật, trong mắt là *** dục trắng trợn. Nắm người đang uể oải dưới đất lên, ấn đầu người nọ vào giữa hai chân mình. “Huynh đệ bọn ta là đồ tốt, ngươi nên hảo hảo nếm thử một chút đi!”
Trong miệng bị cưỡng chế nhét vào tính khí tanh hôi, đẩy sâu vào tận trong cổ họng gợn lên từng trận buồn nôn, nước miếng không nuốt vào theo khoé miệng chảy xuống. Bị bắt ngửa đầu phun ra nuốt vào cự vật của nam nhân, thân thể nằm úp sấp ở trên mặt đất nặng nề như thế, giống như không bao giờ … thuộc về chính mình nữa.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh *** tục thỏa mãn của nam nhân, làm cho động tác của tên còn lại cũng gấp gáp hơn.
Thân thể bị người ép thành một tư thế khuất nhục, sau đó hai chân bị dùng sức banh ra đến mức độ lớn nhất.
“Đại ca, Phượng Ly Chi này cũng không biết bị người thao qua bao nhiêu lần, bất quá coi như là cái vưu vật, hôm nay cuối cùng đến phiên hai huynh đệ chúng ta hảo hảo hưởng thụ một lát, ha ha ha …” Phía sau truyền đến tiếng cười *** tà của nam nhân, có cự vật cứng rắn nóng rực thâm nhập vào chỗ kia.
Chán ghét khó có thể ức chế làm cho ta vô ý thức giãy dụa, nhưng thân thể bị chặt chẽ giam cầm cũng không thể di động mảy may, ngược lại càng thêm kích thích thú tính của bọn họ.
Người phía sau bắt đầu dùng sức chen vào cơ thể của ta, thân thể dần dần bị xé rách, đau đớn xâm nhập mà đến. Tất cả cảm giác đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, tinh tường nói cho ta biết đang phát sinh cái gì.
Quả nhiên vẫn là chết còn dễ chịu hơn …
Cửa sắt đột nhiên mở ra, cuồng phong mãnh liệt cuốn theo một mùi máu tươi nồng đậm. Người phía trước chưa kịp kêu một tiếng cổ họng liền bị cắt đứt, mà tên còn lại vẫn duy trì tư thế sáp nhập một nửa, nặng nề ngã vào trên người ta.
Tứ chi rốt cuộc duy trì không được sức nặng thân thể, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, sau đó sức nặng đè trên người bị đẩy ra, thân thể bị ôm vào trong một ***g ngực ấm áp.
Nâng tay lau đi bạch trọc cùng nước miếng ở khóe miệng, ta hướng Quản Đàm nhếch miệng cười không hề có chút cảm xúc.
“Nguyên lai, ngươi đúng là tính toán đối phó với ta như vậy …”