Cũng không biết đi mất bao lâu, cho đến khi xe ngựa dừng lại trước một đình viện. Mục Thanh Dương nhảy xuống ngựa, lập tức có hạ nhân đem mã khiên đi.
“Thiếu gia, ngài đã trở về.” Một thiếu niên bộ dáng gia đinh tiến lên hành lễ nói, đúng là tiểu Lâm đi theo bên người Mục Thanh Dương lúc trước.
Nhìn thấy ta từ trên xe ngựa đi xuống, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nhịn không được kêu lên: “Ngươi … ngươi là ông chủ của Liễu Trần Cư!”
Một năm không thấy, tiểu tử này như thế nào vẫn là cái dạng này? Ta vừa định mở miệng, đã bị Mục Thanh Dương cướp lời.
“Tiểu Lâm, không được vô lễ.” Mục Thanh Dương lạnh lùng nói: “Hà Ngôn là bằng hữu của ta, sẽ ở lại chỗ này một thời gian, phân phó hạ nhân lập tức đi thu dọn hai phòng khách, gọi người cẩn thận hầu hạ.”
“Dạ” nắm lấy lỗ tai, tiểu Lâm hướng ta xấu hổ cười cười, thấy ta không có ý trách cứ, liền trầm tĩnh lại.
Mục Thanh Dương lại nói: “Tiểu Niệm đã trở về chưa?”
Tiểu Lâm trả lời: “Tả thiếu gia mới từ Hương Châu xử lý sinh ý trở về, đang nghỉ ngơi.”
“Tốt lắm.” Mục Thanh Dương gật gật đầu, xoay người hướng ta vươn tay, “Hà Ngôn, chúng ta vào đi.”
“Thanh Dương, ngươi đã về rồi.” Đang muốn vào cửa, đột nhiên từ bên trong truyền đến một giọng nam thanh nhuận, tiếp theo một người đi ra.
Người tới mặc trường bào màu lam nhạt viền ngân tuyến, tóc dài đen tuyền tùy ý dùng một cây ngọc trâm vãn ở sau đầu, mặc dù nhìn có vẻ đơn giản, nhưng người tinh mắt vừa thấy liền biết là xuất xứ từ tay nghề của Ngọc Tú Phường ở kinh thành, giá trị xa xỉ.
Hắn nhìn tay Mục Thanh Dương vươn về phía ta, trên mặt chợt lóe qua kinh ngạc: “Vị này nói vậy chính là Hà Ngôn mà ngươi vẫn nhắc tới?”
“Tại hạ đúng là Hà Ngôn.” Ta cười nói, sau đó đem Mạc Thu vẫn đứng yên lặng đằng sau ta đẩy lên phía trước, “Vị này chính là Mạc Thu, chúng ta phải ở quý phủ quấy rầy vài ngày, làm phiền.”
“Đừng nói vậy. Các ngươi là bằng hữu của Thanh Dương, cũng tức là bằng hữu của ta.” Tả Niệm nghe vậy liếc mắt cười, tia sáng trong mắt bị lông mi xé thành nhiều điểm sáng lấp lánh. Hắn đứng ở trong gió, ống tay áo rộng thùng thình bị gió lùa vào, sợi tóc nhẹ bay, phiêu nhiên như tiên.
“Tiểu Niệm, nghe nói lần này ngươi quay về Hương Châu lại nhiễm phong hàn, sao không nghỉ ngơi thêm một hồi?” Mục Thanh Dương thân thiết hỏi, tiếp nhận áo choàng làm bằng lông chồn bạc mà hạ nhân đưa qua cẩn thận phủ lên người Tả Niệm.
“Đã không có việc gì, y thuật của Quản thúc thúc ngươi còn không yên tâm sao?” Tả Niệm cười dài nhìn hắn, ngay cả người ngoài như ta cũng có thể cảm nhận được trên người hắn tản mát ra từng trận lo lắng.
Ánh mặt trời ấm áp như thế, lưu quang nhỏ vụn xuyên thấu qua ngô đồng cành lá rậm rạp loang lỗ dừng trên người hai người kia, hết thảy có vẻ yên lặng như vậy. Trong lòng đột nhiên có loại cảm giác, giữa hai người vừa không giống tình nhân cũng không giống huynh đệ, mà là tồn tại một loại tình cảm không rõ không thể thay thế.
Mà loại cảm tình này, tựa hồ cũng tồn tại giữa ta cùng người nọ rất nhiều năm về trước, chính là cuối cùng, chúng ta đều không hề lưu niệm mà từ bỏ.
Đã qua rồi, cũng sẽ không trở lại.
“Đại thúc, đại thúc?” Mạc Thu khẽ gọi làm cho ta bừng tỉnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Mục Thanh Dương cùng Tả Niệm.
“Ngại quá, thất lễ.” Ta cười cười xin lỗi, giấu đi dấu vết mất mát trên mặt, “Đứng ở bên ngoài lâu như vậy, Thanh Dương còn không mời chúng ta đi vào sao?”
Mục Thanh Dương lãng cười một tiếng, làm tư thế mời.
Vào cửa, trong lúc đi theo hai người xuyên qua đình thai lầu các, thỉnh thoảng có thị nữ mặc tuyết sắc thiền y hướng chúng ta xoay người hành lễ. Sau một hồi quanh quanh co co đi đến cuối hành lang dài, xuyên qua một cổng vòm hình tròn khắc phù điêu màu sắc và hoa văn nhẵn nhụi, trước mắt cảnh sắc rộng mở trong sáng.
Nơi này ở chỗ sâu nhất trong viện, ít có dấu chân người lui tới, có tiếng suối chảy róc rách, chim hót hoa thơm, lục thụ thành ấm, một mảnh phồn vinh sinh cơ.
“Chỗ này không tồi.” Ta nhướn mày nói.
Mục Thanh Dương cùng Tả Niệm nhìn nhau cười, lập tức nói: “Tiểu Niệm, ngươi dẫn Mạc công tử đến phòng của hắn đi!”
“Mạc công tử, mời.” Tả Niệm nói với Mạc Thu.
Mạc Thu vẫn không nói gì thái độ khác thường, không phản đối, ngoan ngoãn đi theo Tả Niệm.
Tiếp theo Mục Thanh Dương dẫn ta đến trước một lầu các khí thế to lớn, mở cửa ra, liền có mùi trầm hương nhẹ nhàng bay vào mũi, xua tan mệt mỏi toàn thân.
Đi vào, tinh tế đánh giá bài trí trong phòng, ta không khỏi tặc lưỡi.
Chỉ thấy trên giường lớn bằng gỗ lim là thiển bạch thêu hoa duy trướng rủ xuống, liêm mạc làm từ mấy trăm viên trân châu Nam Hải rung động thanh thúy. Dưới song lăng khắc hoa văn phức tạp, hé ra bàn trang điểm làm bằng gỗ trầm hương trăm năm bất nhiễm khinh trần. Một đỉnh lư hương tế yên lượn lờ, tản mát ra trầm hương thản nhiên.
U tĩnh xa hoa như thế rõ ràng là phòng của một nữ tử!
“Thế nào, ngươi đối với sự an bài của ta có vừa lòng không?” Mục Thanh Dương thanh âm hơi trêu tức vang lên từ đằng sau, hắn tà tựa vào cửa khắc hoa văn, trên mặt mang nét cười.
“Đây … đây rõ ràng là phòng nữ nhân, ngươi không nhầm đó chứ?” Ta vẫn không thể tin được.
“Đúng vậy, đây là phòng của ngươi.” Hắn nhún vai từ chối cho ý kiến.
“Vì sao?”
“Ta ở tại Trần Phong Hiên, nơi này cách ta gần nhất.” Hắn không có chút do dự đáp.
“Ngươi …” Hắn đáp thật sảng khoái, ta lại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta thật sâu, trong mắt là cảm xúc phức tạp nào đó không rõ. Ta quay sang, chỉ cảm thấy tiếng nói phát sáp.
“Tả Niệm hắn …” Ho nhẹ một tiếng, ta tính toán đổi đề tài.
“Tiểu Niệm cùng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như huynh đệ, như thế mà thôi.”