Phượng Huyền Cung Thương

Chương 47: Không thể không ưu

“Mạc Thu, sao ngươi lại chộp hắn tới đây?” Ta chỉ vào lão Tam bị Mạc Thu chộp tới đây còn đang không ngừng run rẩy trên mặt đất kêu lên.

Ta nhìn nhìn lưng hùm vai gấu của lão Tam, lại nhìn nhìn thân thể nho nhỏ của Mạc Thu, há hốc mồm.

Mạc Thu liền như vậy một đường khiêng nam nhân này?

“Đại thúc, ta xem ngươi vừa rồi nghe đến Phượng Huyền Cung gì đó liền một bộ muốn nói lại thôi muốn hỏi lại không dám hỏi, liền đem hắn chộp tới cho ngươi hỏi!” Mạc Thu cười hì hì nhảy vào trong lòng ta, “Đại thúc a, ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt.”

Ta ngẩn ra, tay không tự giác sờ sờ mặt mình. Ngay cả cẩu thả như Mạc Thu đều có thể nhìn ra, khuôn mặt này quả thực cái gì đều giấu không được sao?

“Bất quá hắn thoạt nhìn chỉ là tên lâu la, không biết có thể hỏi được gì không.” Mạc Thu đá đá lão Tam, “Uy, các ngươi lần này bày kế gì đối phó Phượng Huyền Cung a?”

“Ta cái gì cũng sẽ không nói, ngươi giết ta đi!” Lão Tam hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ xem thường.

“Yêu, không thể tưởng được ngươi xem vậy cũng là người dũng cảm.” (nguyên văn “điều hán tử”, ta không biết là gì). Mạc Thu ngồi xổm xuống, lấy ra một cái bình nhỏ vẻ thưởng thức, “Ngươi có biết đây là cái gì không? Đây chính là thứ tốt a! Ta lần trước thử trên một con lợn rừng, con lợn rừng kia đem thịt của chính mình cắn từng khối từng khối, cuối cùng đem chính mình tươi sống cắn chết. Ai nha, hảo ngoạn, ta vẫn muốn thử ở trên người sống xem sao!” Nói xong hướng lão Tam cười cười không có hảo ý, “Nếu không, dùng ngươi thử xem?”


“Ngươi muốn giết cứ giết, hãy chấm dứt việc đó!” Lão Tam còn muốn mạnh miệng, nhưng trên gương mặt thối rữa xấu xí kia đã đầy vẻ sợ hãi.

“Chúng ta đây sẽ thử xem sao!” Mạc Thu nói xong làm bộ mở cái bình ra.

“Đừng đừng đừng, ta nói, ta nói, ta cái gì cũng nói.” Lão Tam cuối cùng chịu không nổi khấu đầu cầu xin tha thứ.



“Cái gì, ngươi nói Phượng Hiên Dã điều động đại bộ phận nhân thủ đi tìm một người, do đó để cho Lôi Chấn sơn trang có thể thừa cơ?” Ta truy vấn nói, trong lòng cảm xúc cũng trăm mối ngổn ngang.

Phượng Hiên Dã, hiện giờ tới tình trạng này rồi, ngươi làm như vậy có ích gì đâu?

“Phải, ta chỉ biết người Phượng Hiên Dã phải tìm là một nam nhân, nói là sống phải gặp người, chết phải thấy xác.” Lão Tam nhất ngũ nhất thập tình thật mà nói.

“Chúng ta chỉ phụ trách đem Phượng Minh kiếm hộ tống đến Lôi Chấn sơn trang. Thanh kiếm này ban đầu là bội kiếm của lão cung chủ Phượng Huyền Cung, Phượng Huyền Dã, Phượng Huyền Cung tất sẽ đến đoạt, cho nên chúng ta mới chọn đường nhỏ đi, chuyện còn lại ta cái gì cũng không biết.” Lão Tam vừa nói vừa dập đầu, “Ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, van cầu các ngươi thả ta đi!”

“Hừ, nguyên lai tưởng là anh hùng, không nghĩ tới là hùng cẩu.” Mạc Thu khinh thường mắng, “Mau cút, giết ngươi ta còn ngại làm bẩn tay ta.”

“Đúng, đúng, vậy giải dược …” Lão Tam cười chảy nước miếng chỉa chỉa mặt mình.

“Trở về dùng trân châu mài thành bột lau lên mặt sẽ khỏi. Mau cút, đừng để cho ta gặp lại ngươi!” Mạc Thu hướng hắn dứ dứ nắm tay.

Thấy lão Tam nghiêng ngả lảo đảo chạy xa, Mạc Thu xoay người từ bình nhỏ trong tay lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng mình.

Ta cả kinh: “Mạc Thu, thuốc này …”

Hắn chóp chép miệng, nhai rạo rạo: “Chỉ là đường viên mà thôi! Đại thúc ngươi muốn nếm thử một chút hay không?”


“Không cần.” Cảm giác vô lực bỗng nhiên sinh ra. Ta lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, trong mắt là khoảng trống không có tiêu cự.

Mặt trời đã lặn về phía tây, trong không khí chậm rãi nổi lên một cỗ cảm giác mát lạnh, sau đó một tia một tia rót vào làn da, phủ kín mỗi một tấc da thịt, rét lạnh thấu xương như ở trong hầm băng.

“Mạc Thu, chúng ta tốt nhất trở về đi.” Nhẹ nhàng nói một câu, cũng không quản hắn có nghe được hay không, liền cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Mạc Thu nhìn bóng dáng người nọ, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thần thái sáng láng trên mặt cũng dần dần mất đi ý cười.

Đại thúc, khi nào thì ngươi mới có thể không còn phong bế chính mình nữa? Đừng đem tất cả mọi chuyện đều đặt ở trong lòng, được không?

Dọc theo đường đi, hai người đều lặng im không nói gì, trên đỉnh đầu trời đầy sao, dưới chân này lại có vẻ hoang dã yên tĩnh thê lương như thế.

Mà chúng ta không biết chính là, ở một chỗ khác dưới bầu trời này, đang phát sinh một hồi giết chóc.

Trong lầu các, hương thơm phảng phất, lụa trắng mỏng manh buông rũ, ở trong gió mát nhẹ nhàng phe phẩy nhộn nhạo.

Sau bình phong, một Bạch y nhân ngồi dựa vào tương phi tháp, bàn tay tiêm bạch (ta không hiểu từ tiêm bạch, ai biết thì chỉ giúp ta nha) đang thưởng thức một chén trản ngọc. Trong hai tròng mắt không nhiễm khói lửa nhân gian ẩn ẩn lộ ra một tia ủ rũ khó có thể phát hiện.


“Sự việc làm thế nào rồi?” Tiếng nói mát lạnh vang lên, mang theo quyết đoán làm cho người ta không thể xem nhẹ.

“Hồi bẩm chủ thượng, không có người sống.” Ngoài bình phong, một thân ảnh màu đen quỳ thẳng một gối xuống, thanh âm trầm ổn lại không có nửa điểm phập phồng, ” Phượng Minh kiếm Lưu Bưu đang giữ quả thật là giả, nhưng thuộc hạ đã tuần tra nơi kiếm thật mất tích, không tới mấy ngày có thể tìm được.”

“Tốt. Nghĩ rằng chỉ với một kế điệu hổ ly sơn này có thể đem thế lực của Phượng Huyền Cung ta diệt trừ, bọn họ thật đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.” Bạch y nhân hơi hơi vuốt cằm, đứng dậy, hai chân trần dẫm trên thảm lông cừu, lại như chừng không phiêu dật chỉa xuống đất.

“Thuộc hạ có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

“Có thủ hạ báo cáo, nói có người thân hình rất giống lão cung chủ xuất hiện, nhưng khoảng cách quá xa, thấy không rõ mặt mày.”

Bạch y nhân nghe vậy, chén ngọc trong tay không một tiếng động hóa thành bụi, rơi lên thảm lông cừu, không thấy dấu vết.

Ly Chi, thật là ngươi sao?