Sáng sớm mặt trời chưa mọc. Mưa móc chưa hi, gió lạnh thấu xương, quần áo đơn bạc không có một chút tác dụng chống lạnh.
Loạng choạng đi trên đường, trên người lại không thể tránh khỏi thêm nhiều vết bầm xanh tím. Cả người hỗn độn không chịu nổi, sợi tóc tán loạn, thân thể chưa vệ sinh tản mát ra dịch vị nam nhân.
Trên đường người đi đường dần dần tăng lên, không nghe không thấy người bên ngoài khe khẽ nói nhỏ cùng chỉ trỏ, chỉ là không mục đích đi về phía trước, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Đoạn Khâm, ngươi ở nơi nào? Ở nơi nào?
Muốn gặp lại hắn một lần, muốn cùng hắn trò chuyện lần nữa, chỉ là, gặp được rồi thì nói cái gì?
Nói hết thảy hắn nhìn thấy đều là ảo giác sao? Như thế dối mình lại gạt người.
Nguyên bản cũng chỉ còn một ít hơi sức, trong lòng chần chờ một chút, cước bộ liền chậm lại, không còn có khí lực.
Ngồi bệt xuống đất, mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Xa xa tiếng rao hàng của người bán hàng rong vang lên, cùng thần điểu thanh đề, không một chỗ không phải sinh cơ nồng đậm. (Ta không hiểu)
Bên cạnh là Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn, nước sông thao thao cũng như tâm tình của ta lúc này, không biết phải tới đâu.
Đau đớn kịch liệt xâm nhập bụng và ngực, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang không ngừng khẳng phệ, nhịn không được phun ra một ngụm máu đen, bên miệng lại lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra là độc phát tác rồi đây! Ha hả …
Bởi vì trúng độc mà đến thế giới này, lại bởi vì trúng độc mà rời đi, thật sự là châm chọc đến cực hạn.
Trong mê mang, đỉnh đầu có tiếng gió thổi quần áo phần phật vang lên, bóng trắng chợt lóe, gương mặt lo lắng của Phượng Hiên Dã xuất hiện ở trước mắt, thân thể lập tức bị hắn ôm chặt vào trong ***g ngực.
“Ly Chi, ngươi như thế nào đến đây? Ta trở về đã không thấy bóng dáng của ngươi, ngươi có biết ta lo lắng bao nhiêu không?” Nhìn thấy ta, hắn liền có chút kinh hỉ cùng thả lỏng khi mất mà lại được, trên gương mặt tuấn dật giống như không ăn khói lửa nhân gian rốt cục nhiễm thượng màu sắc trần thế.
Biểu tình này của hắn là thật sao? Không phải diễn trò sao? Ta vô thần nhìn hắn, lại giống như xuyên thấu qua hắn nhìn đến nơi khác. Mệt chết đi, đã không còn muốn đi phán đoán thị phi thiệt giả.
“Ly Chi, ngươi làm sao vậy, ngươi …” Nhìn đến vết máu màu đen trên khóe miệng ta, hắn cực kỳ thất thường chế trụ mạch môn của ta, cho đã mắt thất kinh, “Ly Chi, ngươi trúng độc? Nói cho ta biết, là ai làm? Ta nhất định …”
“Phượng Hiên Dã, ngươi không cần đóng kịch nữa.” Ta đẩy hắn ra, gian nan chống tay chậm rãi đứng lên, động tác trì độn như lão nhân tuổi xế chiều, mà tâm, xác thực đã muốn già đi.
“Ngươi hôm nay cố ý diễn xuất ra tiết mục này không phải là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và Đoạn Khâm sao? Như vậy ta hiện tại chúc mừng ngươi, ngươi làm được.”
“Ly Chi, ngươi đừng …” Hắn lo âu muốn biện giải, mà ta không cho hắn cơ hội này.
“Ta mặc kệ ngươi xem ta là cái gì, là vợ cũng tốt, kẻ địch cũng thế, hay là công cụ tiết dục cũng được. Ta mệt mỏi lắm rồi, ngươi buông tha ta đi!” Nhắm mắt lại, để chính mình không bị thần sắc thống khổ bi ai trên mặt hắn mê hoặc, âm thầm hướng bên cạnh nhích từng bước.
“Không, Ly Chi, tỉnh lại đi, ta lập tức giải độc cho ngươi, ngươi không có việc gì đâu.” Hắn lấy ra túi gấm tùy thân, bên trong là một bình nhỏ màu thanh ngọc.
“Ngươi lại muốn cho ta ăn thiên hương ngọc nhung hoàn sao? Hoặc là quy hồn thang? Người trúng vong xuyên, trọn đời sống trong cảnh mơ màng, ngươi làm gì phải khổ cực trăm phương ngàn kế, thận trọng như thế?” Ta cười to nói, rồi lại ho ra một ngụm máu, nhiễm lên vạt áo hắn.
Hắn ngơ ngác cho đã mắt bi thương nhìn ta, cũng không nói gì.
Thê lương cười, xoay người đối mặt với nước sông cuồn cuộn. Trong cơ thể đang bị ăn mòn, ta biết đã sắp hết thời gian, cách cái chết rất gần (cái này là ta chém nha).
“Có thể nói, chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại, Phượng Hiên Dã …” Một tiếng than nhẹ hóa ở trong không khí, như có như không, lại làm cho lòng người phía sau tràn đầy sợ hãi.
Bên tai gió vù vù rung động, cùng với tiếng hô to đau triệt nội tâm của người nọ: “Ly Chi …”
Ống tay áo bị nắm trụ, lại chống đỡ không được sức nặng thân thể, “Thứ lạp” một tiếng, toàn thân bị nước sông rét lạnh vây quanh, rơi vào hắc ám trọn đời.
Nước là trong đủ để tẩy đi tất cả dơ bẩn. Giờ khắc này, tâm rốt cục thực sự yên lặng.
Chuyện cũ thành khoảng không, hiện thế thành khoảng không, tương lai cũng liền thành khoảng không. Lại như thế nào?
Một lần cuối cùng, ta vẫn là lựa chọn yếu đuối, lựa chọn trốn tránh.