Phượng Huyền Cung Thương

Chương 32: Hoàng khâu

Chúng ta tính toán thay đổi tuyến đường đi Giang Bắc thành Hoàng Khâu.

Sau khi ra khỏi khách ***, hắn bẻ một nhánh cây, một bên đánh xe một bên ngũ âm không được đầy đủ nói lầm bầm, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt.

Ta ở trong xe nằm ngủ, lại bị tiếng ồn của hắn làm cho không ngủ được, không khỏi tức giận. Tùy tay hốt một nắm hạt dẻ chọi vào gáy hắn, hắn nghiêng người tránh một cái, bắt lấy một hạt lột vỏ bỏ vào miệng, còn đắc ý nói với ta: “Ngoan, lần sau lột vỏ đút ta ăn.” Nói xong cho ta cái hôn gió, vẻ mặt mờ ám.

Tiểu tử này, có bản lãnh làm ta sống sờ sờ tức chết.

Bỏ lại xe ngựa, lên thuyền qua sông. Ba ngày sau, chúng ta rốt cục tới Hoàng Khâu.

Giữa trưa, Đoạn Khâm vào khoang thuyền gọi ta, ta còn đắp chăn lười biếng tựa ngủ phi ngủ. Toàn thân trên dưới nhất là phần eo giống như không còn là của chính mình, toan trướng vô cùng, không muốn động đậy chút nào, chỉ muốn ngủ đến thiên hôn địa ám.


“Hà Ngôn, chúng ta đến Hoàng Khâu rồi.” Hắn ngồi bên mép giường, vén tóc phủ tán loạn trên mặt ta, lại vỗ nhè nhẹ mặt ta, vô cùng dịu dàng nói.

Nhìn hắn bộ dáng thần thanh khí sảng, ta liền cả người sinh khí. Nếu không phải đêm qua hắn tác cầu vô độ, ta đến nỗi phải ngồi phịch ở trên giường như vậy sao? Tiểu tử này chẳng lẽ không biết người lớn tuổi không chịu nổi sức ép sao?

Hừ một tiếng, lười cùng hắn nói chuyện, liền quay đầu không thèm để ý đến hắn.

“Hà Ngôn, mau dậy đi. Ngủ nữa ngươi sẽ sinh trưởng ở trên giường.” Hắn đưa tay kéo chăn của ta.

Ta không cần suy nghĩ liền thốt ra: “Nếu không phải tối hôm qua ngươi cứ một lần lại một lần, ta làm sao lại …” Lời còn chưa dứt liền tự mình cấm khẩu. Khẩu khí này của ta nghe làm sao cũng giống như đang làm nũng, không khỏi rùng mình.

Hắn cười, để sát vào cùng cái trán của ta chạm nhau, nhẹ nhàng nói: “Nghe lời, rời giường đi, chúng ta rời thuyền.” Một bên còn vô hạn phong tình hướng ta trong nháy mắt. Hơi thở ấm áp phun trên mặt ta, có hương vị bích loa xuân hắn thích uống, trong lòng một trận rung động, hờn giận tới nhanh đi cũng nhanh, nhanh như chớp biến mất.

Mặc quần áo xong, kiểm tra sơ bộ một chút, đi ra khoang thuyền. Đoạn Khâm ôm ta, tay tự nhiên từ thắt lưng dời xuống eo, thay ta nhẹ nhàng vuốt ve bộ vị đau nhức kia. Thủ pháp thành thạo khi khinh khi trọng, thân thể dễ chịu rất nhiều, trong lòng đến thật là vui sướng.

Dựa trên mạn thuyền, trên mặt sông gió lạnh phơ phất, hây hẩy sợi tóc góc áo tung bay, hồng y của người bên cạnh vây quanh bạch y của mình, một tầng một tầng lại nhiễu không cần né tránh.

Trên bờ đối diện cảnh trí ngập nắng thản nhiên rơi vào trong mắt.


Núi xa liên miên trùng điệp, cổ thành yên tĩnh rồi lại ồn ào náo động, nước sông chầm chậm đổ ra biển. Nước từ trên núi chảy xuống dưới ánh nắng tạo thành bức tranh thuỷ mặc, như có như không nhuộm một màu bóng đêm, giống như trời sinh hài hoà, ai cũng không thể rời khỏi.

Hoàng Khâu này thật có thần vận.

Hoàng Khâu ở vào chỗ giao hội hai sông tuy mân, dân phong phát triển, cũng có rất nhiều kỳ văn dật sự, danh nhân nhà thơ.

Ngã tư đường hai bên quán trà, tửu quán, rạp hát cái gì cần có đều có, đám người rộn ràng nhốn nháo lấp đầy trong đó, bên đường cũng có người bán hàng rong duyên phố rao hàng, tiếng rao hàng, tiếng cười đùa, liên tiếp.

Đi ở trong đám người, thường thường nữ tử có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp đều nhìn trộm Đoạn Khâm, hắn vẻ mặt đờ đẫn, chỉ nắm chặt ta, đại khái sợ ta lạc mất.

Bất đắc dĩ bị hắn nắm, nét mặt già nua liền có chút không nhịn được. Làm bộ không có nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác, trong lòng ngược lại là dần dần thản nhiên.

“Uy, ngươi cười ngây ngô cái gì?” Thanh âm của hắn có chút bất mãn từ đằng trước truyền đến, còn chưa chờ ta mở miệng, hắn lại nói: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này, đám nữ nhân háo sắc này quả thực làm cho ta đau hết cả đầu.”


Ha hả, ngươi không phải vẫn tự cho là thanh cao sao? Lời này của ngươi nếu như bị người nghe được không biết phải làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Người chung quanh đột nhiên lại huyên náo lên, bọn nữ tử tranh nhau hướng về một phương bắt đầu náo động, tiếp theo có một thanh âm trong sáng vang lên, xuyên thấu lực cản của gió, áp qua tất cả hỗn loạn.

“Yêu, đây không phải Tiểu Ngôn Ngôn cùng tiểu tình nhân của hắn sao? Đi gấp như vậy, chẳng lẽ là khó nhịn muốn tìm nơi phát tiết? Trời vẫn còn sáng a.”

Người nói chuyện vừa nghe liền biết là người ngả ngớn, ngữ khí trêu đùa làm cho nữ tử chung quanh cười đùa một trận.

Người nọ một thân quần áo màu tím rộng thùng thình, chỗ vạt áo dùng kim tuyến buộc vòng quanh Đóa Đóa 洇 thủy phù dung, cùng kim lũ vân tuyến chỗ vạt áo chiếu rọi lẫn nhau, khí chất thật là cao nhã. Hắn đứng dựa vào lan can ở lầu hai rạp hát, chung quanh một đám nữ tử, oanh oanh yến yến, trái ôm phải ấp, lời nói và việc làm cùng phóng đãng.