Xe ngựa một lần nữa chạy đi trên vùng quê.
Cảnh vật chung quanh lao rất nhanh về phía sau, rốt cuộc không còn ngửi thấy hương vị huyết tinh, trong không khí tràn ngập thấm lạnh của đêm.
Quả nhiên là ngươi tìm được ta trước rồi …
Tâm rốt cục yên ổn lại, mặt trầm ổn ở trong thân thể nhảy lên, một chút lại một chút, hữu lực đem sức sống phân khắp nơi trong thân thể, ở trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi như sống lại.
Cái gì đều không muốn nghĩ, thật giống như cái gì cũng không từng phát sinh, cái gì cũng có thể vứt bỏ, cái gì cũng có thể quên hết.
Sau đó, hảo hảo sống sót.
Đoạn Khâm một tay đánh xe ngựa, một tay gắt gao ôm ta vào trong ngực, giống như nếu hắn buông lỏng tay, ta sẽ theo gió mà đi.
Tựa vào trên người hắn, nhiệt độ cơ thể kề sát của hắn xuyên thấu qua thân thể truyền tới, đủ để ngăn cản tất cả giá lạnh. Tham luyến ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn da thịt trắng nõn của hắn dưới ánh trăng chiếu rọi nổi lên vầng sáng trắng noãn. Tóc dài màu nâu sậm đón gió vẽ nên đường cong ở không trung dần dần giãn ra, phất trên mặt ta, trong lòng lại sinh ra từng trận ma dương, tra tấn ngọt ngào lại bất đắc dĩ.
“Đoạn Khâm … Ngươi thật là đẹp mắt …” Bất tri bất giác thổ lộ lời nói chân thành tha thiết nhất từ đáy lòng ngây thơ, nhìn khóe miệng hắn chậm rãi hiện lên một vành cung mê người, bạc thần nhạt màu như yêu nhân phẩm thường lóe ra ánh sáng trơn bóng.
Liếm liếm môi dưới, miễn cưỡng áp chế ngọn lửa nhỏ trong lòng đang nhảy múa khơi gợi xúc động, lại khống chế không được khát vọng muốn chạm tay vào hắn.
Ngón trỏ dọc theo đường cong gương mặt hắn chậm rãi mà qua, cuối cùng dừng ở môi cánh hoa mềm mại, xúc giác hơi lạnh tốt đẹp giống như trong tưởng tượng, trong lòng liền phát ra thở dài thỏa mãn.
Hắn khẽ cười một tiếng, khẽ mở đôi môi đem ngón tay của ta ngậm vào miệng, tinh tế liếm cắn. Một chút đau đớn hoà với xúc giác ướt át ấm áp, tựa như loại thuốc kích thích tốt nhất.
Tay bên hông nắm lại thật chặt. Ta bán mị mắt, nằm trên ngực hắn nặng nề ngủ.
Nói ra Nghiêm Tứ vì muốn xuống tay với ta mà không đi đường xa, Đoạn Khâm không bao lâu tìm thấy quan đạo, ghé vào một thị trấn gần đó.
Khi bị Đoạn Khâm hoành ôm xuống xe ngựa, ta còn đần độn không biết đang ở nơi nào.
Điếm tiểu nhị đốt đèn ***g nhìn thấy trước mắt một nam nhân tuấn khí cả thân lửa đỏ nửa đêm đến tìm nơi ngủ trọ, đối với người mà nam nhân ôm trong ***g ngực sinh ra tò mò, bất đắc dĩ người trong ***g ngực chôn sâu mặt ở trước ngực nam nhân, lại bị nhất kiện áo khoác màu đỏ che khuất, thấy không rõ bộ dạng.
“Ta cùng nương tử tới đây thăm người thân, không may nửa đường gặp cướp. Nương tử ta bị thương, thân thể không khoẻ, mong rằng tiểu ca giúp dàn xếp một chút.” Thanh âm của nam nhân cũng rất êm tai, ôn ôn nhuận nhuận, làm cho người ta bất giác thân mê trong đó.
Nghĩ đến trong *** đã hết phòng, *** tiểu nhị như thế nào cũng không nhẫn tâm để cho đôi phu thê gặp rủi ro này đêm khuya lưu lạc bên ngoài, liền nhường lại phòng của chính mình, còn mình thì ôm mền gối đến sài phòng ngủ. Trước khi ngủ còn mơ màng: đến khi nào thì ta mới có thể cưới một tiểu cô nương xinh đẹp làm một đôi thần tiên quyến lữ …
Khi Đoạn Khâm đem ta đặt lên giường, ta có chút mơ mơ màng màng tỉnh, chính là tay còn nắm chặt vạt áo của hắn, vẫn luyến tiếc buông ra.
“Đoạn Khâm … Thực xin lỗi …” Trong tiềm thức còn chống lại sự kiện canh cánh trong lòng kia, nặng trịch đặt ở trong lòng. Nhẹ nhàng nói ra miệng, đốn giác một thân thoải mái.
“Đồ ngốc, ta đã sớm quên, mệt ngươi còn nhớ rõ. Không phải nói người lớn tuổi dễ quên sao? Ngươi như thế nào còn nhớ rõ ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi này?” Bên tai vang lên tiếng cười trêu tức của hắn, vành tai bị ấm áp thấp hoạt một khỏa, buồn ngủ liền vơi đi hơn phân nửa.
Có tiếng đập cửa vang lên, là *** tiểu nhị đem nước ấm đến.
“Mau, nhìn ngươi trên người bẩn hề hề, tắm sạch rồi ngủ tiếp.” Đoạn Khâm kéo ta đến, đưa tay cởi quần áo của ta. Tâm đột nhiên trừu nhanh, lại bắt buộc chính mình không có giãy dụa.
“Hà Ngôn, ngươi …” Hắn phát hiện, tầm mắt rơi xuống mấy dấu vết loang lỗ này, giằng co, giống như muốn đem chúng từ trên người ta lột bỏ.
“Là … Thiếu cung chủ?” Hắn thùy hạ mi mắt, trong thanh âm cực lực đè nén thống khổ. Tuy là câu hỏi, lại mang theo ngữ khí khẳng định.
Ta không nói. Trầm mặc liền đại biểu cam chịu.
Không khí có chút ngưng trệ.
Qua một giây, trên môi đã bị hơi thở ấm áp bao trùm, đầu lưỡi ở trên đôi môi liếm một vòng, lại lập tức rời đi.
“Mặc kệ như thế nào, ngươi đều là Hà Ngôn của ta.” Hắn cười, vân đạm phong khinh.
Thân thể được đặt vào trong nước ấm áp, mỏi mệt cả người đều theo dòng nước trôi đi, dấu vết trên người bị lau một lần lại một lần, nhưng vẫn còn có dấu vết thản nhiên, hồi lâu mới có thể đánh tan.
Được đặt trở lại trên giường, đắp chăn lên. Thấy ta khốn đốn, hắn hôn hôn cái trán ta, đang muốn đứng dậy, lại bị ta bắt được ống tay áo.
Nửa mở đôi mắt mê muội, ta nói: “Đoạn Khâm, chúng ta làm đi.”