Phượng Huyền Cung Thương

Chương 14: Vong xuyên

“Quan Khanh?” Ta ngồi bật dậy.

“Ô! Chúng ta lại gặp mặt.” Hắn cười cười tà khí, một đôi con ngươi tối đen lóe lên tia sáng bỡn cợt.

“Ngươi bắt ta tới đây làm gì? Đoạn Khâm đâu?” Lần đầu tiên thấy hắn liền cảm thấy được hắn không đơn giản, không nghĩ tới hắn chính là hái hoa tặc làm cho lòng người ở Hương Châu thành hoảng sợ.

“Như thế nào, nhanh như vậy đã nhớ tiểu thân mật của ngươi?” Hắn cao thấp đánh giá ta vài lần, khóe miệng điểm một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ, “Ân, tuy rằng lớn tuổi, bất quá bảo dưỡng không tồi. Ta còn chưa chơi đùa loại hình như ngươi, quăng tiểu thân mật của ngươi theo ta, như thế nào?”

“Ngươi nói cái gì?” Ta kinh ngạc vạn phần, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn.

“Chính là biểu tình này. Ngày đó sau khi uống rượu ngươi cứ nhìn ta như vậy, làm hại ta thiếu chút nữa cầm giữ không được. Lúc cởi quần áo cho ngươi, ngươi còn chết dính trên người ta, ta phải ráng nhịn không đem ngươi áp xuống.” Hắn đột nhiên đẩy ta ngã trên giường, đè lên người ta, “Ta chưa từng nhẫn quá thời gian dài như vậy. Nói đi, ngươi làm thế nào đền ta?”

Lúc này ta bị hắn gắt gao đặt ở trên giường, hai tay cũng bị trói buộc, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực phun ở trên mặt ta, làm da mặt ta cháy sạch, nóng rực.


Ta giãy dụa không được, oán hận mắng “Vô sỉ” liền quay đầu nhắm mắt lại không hề nhìn hắn.

Ánh mắt nhìn không thấy, các giác quan khác liền mẫn cảm hơn rất nhiều. Ta cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo mơn trớn cái trán của ta, mặt của ta, môi của ta, sau đó nắm cằm của ta, xoay mặt ta hướng về phía hắn, đang muốn mở miệng tức giận mắng, đã có một thứ ẩm ướt nhân cơ hội chui vào trong miệng ta, càn quét một vòng rồi quấn lấy đầu lưỡi của ta không ngừng mút vào.

Trong đầu oanh một tiếng nổ tung, ta ngốc lăng lăng nhìn nam nhân đang áp trên người ta, không biết phải có phản ứng gì.

Chờ hắn rốt cục cảm thấy mỹ mãn rời đi, ta một phen đẩy hắn ra, dùng tay áo xoa xoa môi thật mạnh, nhịn xuống luồng khí cuồn cuộn trong ngực, phẫn hận phi thường: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Yên tâm, ta cho ngươi ăn tuyệt đối là thứ tốt.” Hắn vẫn còn liếm liếm môi, thần sắc có vẻ vô cùng tình sắc, “Hắc ngọc hoàn, trăm năm khó gặp, có thể giải bách cổ.”

“Giải cổ? Ta vì sao phải giải cổ?” Hắn thế nhưng dùng loại phương pháp này cho tda ăn cái gì. Trong lòng ghét bỏ, ta hận không thể ói cái thứ đó ra.

“Lần trước lúc ta đụng phải ngươi liền phát hiện nội lực của ngươi bị một loại cổ áp chế, hơn nữa loại cổ này phi thường kỳ lạ, phải dựa vào một loại độc mới có thể lưu trữ trên cơ thể người.” Hắn dừng một chút, ngưng thần nhìn thẳng ta, tựa hồ là muốn coi phản ứng của ta, “Loại độc này chính là vong xuyên, một loại độc có thể làm cho người ta quên mất tất cả, như cái xác không hồn ở trong mộng trữ độc.”


Vong xuyên … Trong đầu có cái gì chợt lóe, lại nháy mắt mờ ảo rồi biến mất.

“Người trúng vong xuyên, cả đời đều ở trong mơ. Cũng may ngươi dùng thiên hương ngọc nhung hoàn, có thể giải trừ đại bộ phận độc tính, chính là về sau ngươi lại dùng hồi hồn thang, hai thứ mặc dù đều là thuốc tiên khử độc chữa thương, nhưng dùng đồng thời sẽ áp chế dược tính lẫn nhau, đây là đạo lý hơi đổng kì hoàng thuật mọi người đều biết. Ta không biết người cho ngươi dùng hai vị thuốc này có phải cùng một người hay không, nếu phải, ta xin khuyên ngươi phải cẩn thận.”

Thiên hương ngọc nhung hoàn … hồi hồn thang … Ta nhớ ra rồi, ta đi vào thế giới này là lúc trúng độc vong xuyên, rồi sau đó Phượng Hiên Dã cho ta dùng thiên hương ngọc nhung hoàn cùng hồi hồn thang. Nếu Quan Khanh nói chính là sự thật, vậy Phượng Hiên Dã vì sao phải làm như vậy? Mặt khác, nguyên nhân ta đi vào thế giới này là bởi vì cổ độc trong người Phượng Ly Chi, cổ độc này là do ai hạ?

Nguyên bản tầm nhìn trống trải dần dần bị sương mù quanh quẩn, giống như có yêu ma săn đuổi dần buộc chặt xúc tua.

“Ngươi vì sao lại nói với ta chuyện này? Hơn nữa ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?” Trong lòng đã có dao động, nhưng vẫn mạnh miệng như trước. Ta sớm nghĩ tới Phượng Ly Chi là người đứng đầu một cung, không có khả năng một chút công phu cũng không có, ta còn tưởng rằng là bởi vì do ta dã hồn này chiếm dụng thân thể của hắn, không nghĩ tới là còn có nguyên nhân khác.

“Chỉ bằng ta thích ngươi. Ta nhất định sẽ không hại ngươi.” Hắn giảo hoạt cười, hai tròng mắt tối đen loan loan nheo lại, đường cong trên gương mặt góc cạnh rõ ràng trở nên nhu hòa rất nhiều. Nâng tay xoa mặt của ta, lại bị ta nhẹ lách mình tránh ra.


Hành động khó phát hiện, ở chỗ sâu trong thân thể có một cỗ nhiệt lực tiệm khởi, vòng quanh toàn thân chậm rãi mà động, tứ chi như sống lại tràn ngập lực lượng.

Phát hiện biến hóa của ta, hắn tiếp tục nói: “Cổ mặc dù giải, nhưng độc vẫn còn. Ngươi nếu muốn khôi phục trí nhớ, hiện giờ trừ bỏ Bách Biến thần y Mạc Đàn, không ai có thể giải.”

Khôi phục trí nhớ sao? Trí nhớ của Phượng Ly Chi cùng ta không quan hệ, ta chưa bao giờ mất đi trí nhớ, lấy gì để khôi phục?

Đang muốn mở miệng, lại nghe hắn khẽ cười một tiếng, lại khôi phục bộ dáng bất cần đời, hôn lên khoé miệng ta. “Tiểu thân mật của ngươi tới tìm ngươi, xem ra ta hôm nay lại nhất định là ăn không đến. Ta chắc chắn tìm cơ hội tái âu yếm.” Nói xong thân ảnh chợt lóe, liền không thấy bóng dáng.

Đoạn Khâm sau khi giải quyết đám quan binh kia, quay đầu lại cũng không thấy bóng dáng Hà Ngôn, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

Trong cơn giận dữ lôi Trác Long lạnh run xụi lơ trên mặt đất dậy: “Nói, ngươi đem Hà Ngôn giấu đi đâu?”

“Ta … ta không biết. Đại hiệp, tha mạng a đại hiệp.” Trác Long sợ tới mức vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ, “Ta dù có mười lá gan cũng không dám bắt, cấu, cào Hà đại hiệp, ngài tha ta đi!” (nguyên văn, ta không hề thêm thắt)


“Ngươi là cái đồ súc sinh, có chết cũng coi như tiện nghi cho ngươi.” Phế bỏ hai tay hai chân của Trác Long, trong tiếng gào khóc thảm thiết, Đoạn Khâm thi triển khinh công rời đi.

Hắn phải nhanh nhanh tìm được Hà Ngôn, không thể để cho y bị thương hại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Khâm, ta chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái, liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mắt hắn.

Hắn rất nhanh hiểu rõ, cũng không hỏi gì, biết ta không bị thương, liền yên lòng.

Ở chung một thời gian, chúng ta đã tạo thành một sự ăn ý nào đó.

Nhìn nhau cười, hết thảy liền đều không cần nói.

Một người áo xanh nhìn bóng dáng hai người phía trước rời đi, lộ ra nụ cười tà mị.

” Phượng Ly Chi mất trí nhớ? Thú vị, quả thực thú vị.”