Phượng Huyền Cung Thương

Chương 111: Hồn chi yểm (2)

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhận thấy được người bên cạnh lặng lẽ đứng dậy phát ra tiếng động rất nhỏ.



“Mạc Thu … Sao không ngủ thêm một lát?” Hàm hàm hồ hồ hỏi ra một câu, nghe thấy hắn phát ra một tiếng cười nhẹ nhợt nhạt, có chút cổ quái, cũng không để ý nhiều.

Một bên người chợt nặng. Hắn ghé vào trên người ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: “Đại thúc, ta ngủ không được, chúng ta chơi trò chơi được không?”

Hắn không phải lại muốn chơi cái loại trò chơi đó chứ? Trong đầu cảnh giác, nhưng thân thể buồn ngủ không có phản ứng.

Cảm giác được có một đôi tay hơi lạnh chậm rãi xoa ngực, cổ, dừng ở chỗ này, sau đó hơi hơi dùng sức.

“Mạc … Mạc Thu, ngươi làm cái gì?” Hít thở càng lúc càng khó khăn, dự cảm xấu nháy mắt dâng lên toàn thân.

Cổ họng bị bóp chặt, tứ chi theo bản năng bắt đầu giãy dụa, lại tựa hồ như bị giam cầm chặt chẽ, không có biện pháp nhúc nhích mảy may.

Ngực thật nặng. Gần như không thể hô hấp.

Gian nan mở mắt ra. Hắn nhìn ta, ánh mắt kia lại lạnh như băng đến cực điểm.

Nghĩ đến chính mình chỉ là đang nằm mơ, nhưng lực đạo nơi cổ họng càng ngày càng buộc chặt nói cho ta biết đây không phải mơ.

Ta thậm chí nghe được thanh âm xương cổ lệch vị trí.


Mạc Thu muốn giết ta?

Hắn điên rồi?

“Mạc … Thu … Ngươi … Làm cái gì … Mau … Mau buông ra …” Lời nói khó khăn phun ra khỏi miệng, muốn cố gắng gọi thần trí của hắn quay về, nhưng đổi lấy chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh lùng của hắn.

Như thành một người khác.

“Ha ha ha, Phượng Ly Chi, ngươi nhất định không thể ngờ được, nguyên lai ngươi cũng sẽ có hôm nay!” Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của ta, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cúi đầu cười nhạo nói, chu sa đỏ sẫm giữa trán càng phát ra tiên diễm ướt át.

Thanh âm này … Ngữ khí này …

Cảm giác lành lạnh đánh úp lại, máu trong cơ thể nháy mắt giống như đông cứng lại.

“Không … Ngươi … Không phải … Không phải … Mạc … Thu …” Nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi, Mạc Thu chưa từng có ánh mắt âm vụ như thế? Người này không phải Mạc Thu, tuyệt đối không phải.

“Ha ha, ta là Mạc Thu, nhưng rất nhanh sẽ không phải rồi.” Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng ta, hắn nhếch miệng cười, nụ cười quen thuộc cũng mang theo tà khí làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Đại thúc, ngươi bình thường đối với ta tốt như vậy, hôm nay sẽ chết ở trên tay ta được không?” Hắn trên cao nhìn xuống ta, mặt mày tươi cười, tiếng nói giống ngày thường nói ra lời tàn nhẫn.

“Ngươi …”

Bàn tay vung lên hạ xuống, ở trên ngực ta vỗ thật mạnh. Đau đớn thình lình tới làm cho ta nhịn không được ho ra một ngụm máu, mà bàn tay đang giơ lên của hắn rõ ràng đang cầm một cây ngân châm dài hơn nửa thước có dính máu!

Rất đau …

Giống như khí lực toàn thân đều bị cướp đi, chất lỏng màu đỏ tươi cứ tiếp nối theo mũi miệng trào ra.

Hai mắt mờ đi, trước mắt tất cả đều mơ hồ.

Ngân châm dài nhỏ thẳng tắp hướng cổ họng hạ xuống.

Nháy mắt mất đi ý thức, ta nhìn thấy chính là nụ cười càng thêm điên cuồng mà tà mị của hắn.

Mạc Thu …

......


Sàng đan đỏ sẫm, đệm chăn đỏ sẫm.

Cả người là máu, vẫn không nhúc nhích.

Ngân châm bị máu tươi nhiễm hồng, một chút lại một chút, không chút lưu tình đâm vào thân thể.

Màu đỏ trước mắt thật giống như mạn châu sa hoa, tản mát ra hơi thở yêu mị mà *** mĩ.

Khi Phượng Hiên Dã tiến vào Trọng Huy Uyển, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy.

Một nỗi sợ hãi ngất trời ập đến, lập tức khiến cho thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ.

“Ly Chi!” Miệng rống giận, mắt trừng đến nứt ra.

Chưởng phong mang theo toàn bộ nội lực cuồng tảo phóng ra.

Giống như có thể phá hủy hết thảy.

......

Dưới sự va chạm nặng nề, bàn gỗ lim nứt ra nát vụn.

“Ha ha ha ha, Phượng Huyền Dã, ta đưa cho ngươi phần lễ vật này, ngươi vừa lòng không?” Máu tươi không thể ức chế theo khóe miệng chảy xuống, Mạc Thu cười lớn, cho dù đã gần như không thể đứng dậy nổi, ánh mắt như trước mang theo hận ý mãnh liệt, “Phượng Ly Chi, còn có ngươi, cả đám các ngươi, đều phải chết, đều phải chết!”

Đều phải chết …

Chết …


Tiếng cười điên cuồng tiếng vọng bên trong, tựa như một mũi kiếm sắc bén đâm toạc vào tận đáy lòng.

Phượng Hiên Dã không thể tin nhìn người hắn yêu đang cận kề giữa lằn ranh sinh tử, sợ hãi tột cùng đang không ngừng cắn nuốt linh hồn của hắn.

Lạnh lẽo thấu xương.

Thân thể giống như bị gắt gao đóng chặt trên mặt đất, rốt cuộc không thể di động mảy may.

Thời gian tí tách một tiếng, lúc này lắng đọng lại.

Vạn vật câu hiết. Thanh âm gì đều nghe không được, trừ bỏ hô hấp càng ngày càng mỏng manh của người nọ.

Mỏng manh đến giống như tùy thời đều sẽ theo gió bay đi.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình bất lực.

Hắn chậm rãi xoa thân thể dần dần biến lạnh của người nọ.

Nước mắt liền đột ngột như vậy, dọc theo gương mặt trẻ trung chậm rãi chảy xuống.

Giống như mãi mãi không thể ngừng chảy.