Phượng Hoàng Kiếp

Chương 4: Khôi phục

Thái Miễn chắp tay phía sau, tự nhiên đi vào viện, y phục lụa tuyệt mỹ che mất ngọc bội màu xanh, không còn nhìn thấy trên đó khắc chữ “Kiệt”

Ngao Khúc không nhanh không chậm đi theo y tới, nhìn áo trắng đơn điệu lướt đi như ánh sáng.

Đi một hồi, liền nghe ông ta hỏi “Lâu rồi không đến, dáng vẻ Quân Hàn thay đổi chăng.”

Thái Miễn nghe xong câu này, quay đầu lại cười nói “Đã lâu? E là vạn năm rồi, nếu không tới, e là thúc thúc cũng đã quên ông là người đứng đầu rồi”

Ngao Khúc cười ha ha, đuôi chân mày nhướng lên mang nét khí khái hào hùng ngẩng cao đầu đáp “Đã quên thì coi như quên, cùng lắm thì đối đãi với ta nâng ly nói chuyện vài câu, lại làm bạn rượu thôi, A?? Đó là……”

Thiếu niên áo đỏ nằm trên nóc nhà, nằm yên trên ngói lưu ly, nét mặt hoàn mỹ hiện ra nét ngây thơ, y phục màu lửa, làn tra trắng như sứ.

Thái Miễn bước vài bước qua, ngửa đầu nói “Cửu Cửu, sao lại lên đó?”

Điển Ly nhúc nhích thân mình nhìn y, cũng không đáp lấy một lời.

Ngao Khúc cười ha ha, đứng ở ngoài cửa sổ gõ gõ chấn cửa sổ hỏi “Quân Hàn, ngươi tiếp khách thế sao? Thật là không giống ai.”

Quân Hàn từ từ đứng lên khỏi ghê gỗ điêu khắc cổ, hất tay áo thì đã ra ngoài cửa sổ, cũng ngẩng đầu lên, quát “Điển Ly, xuống.”

Điển Ly nhìn nhìn hắn, nói “Không.”

Quân Hàn nói “Đại thái tử tất nhiên là phụng mênh Thiên hậu tới thăm ngươi, ngươi lại không xuống.”

Điển Ly không nói thêm gì nữa, bỗng dưng từ trên nóc nhà trượt xuống, y bào đỏ rực tung bay, cơ hồ từng ngọn lửa đang nhảy múa. Quân Hàn nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.

Hình như lúc mới gặp gỡ y lúc niết bàn cũng thế, rõ ràng táo bạo không ai chịu nổi, lại càng chứng tỏ bình tĩnh.

Ngao Khúc dường như ngạc nhiên liếc nhìn Điển Ly, cười nói “Lại không biết Phượng Quân còn trẻ như thế, hay là nên hỏi, đây là Phượng Quân niết bàn lần thứ mấy?”

Điển Ly ngửa đầu nhìn ông ta, trên thái dương trồi lên hoa văn đỏ tươi, y đi qua vài bước đáp “Ông là ai, tôi tại sao phải nói cho ông biết.”

Ngao Khúc tán thành gật đầu, cười như không cười đáp“Phượng Quân nói lời ấy có lý, tại hạ Ngao Khúc, chẳng qua chỉ là khách qua đường ”

Điển Ly nhẹ gật đầu, sau đó nghiêng đầu đến hỏi Thái Miễn, hỏi “Ngươi lại có chuyện gì?”


Thái Miễn cung kính cúi đầu thi lễ, mới nói “Mẫu hậu nói trận trước Dao Trì kết xuất một cây Kim Liên [6], liền phân phó cháu tới thỉnh Cửu cửu về cùng nhau xem xét.”

Điển Ly lại đi thêm trước vài bước, nét mặt hiện ra dáng vẻ cáu kỉnh bực bội, không nói một lời, nhảy thẳng vào hồ trong viện, trong nháy mắt đã lủi xuống tận đáy sâu..

Hồ Hề Nương bưng tiên quả bước tới, vừa lúc thấy cảnh này, thờ ơ nói “Cừ An cung chúng ta chỉ có một hồ này, nhưng mà thông với Vong Xuyên Hoàng Tuyền, tất nhiên là lạnh vô cùng, y chỉ là một con Phượng hoàng, mỗi lần xuống dưới một lần, đi lên mặt lúc nào trắng bạch, rất giống thuỷ quỷ.”

Thái Miễn nhìn chăm chú mặt nước đó chốc lát, nhăn lại mi nói “Cũng qua một trăm năm, lại không có mánh khóe gì khác.”

“Ai biết nàng Sí Huỳnh kia lại muốn làm gì” Hồ Hề Nương cười nhạo một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Ngao Khúc “Ông ăn không uống không lại tới đây làm cái gì? Quân Hàn mặc ông ăn không uống không, nhưng ta không thể mặc kệ ông được!”

Ngao Khúc cười toe toét, đáp “Không tính đến ta và ngươi giao tình ngàn vạn năm, mặc dù người tới là khách, ngươi cũng không thể đối đãi với ta như thế, vậy Điển Ly Phượng Quân chắc rút tim cho ngươi quá.”

Hồ Hề Nương nói “Ta thấy y còn sống trở về, lại không có mưu toan gì, lúc này cũng là khách không đòi hỏi ăn uống, mắt ông đang muốn bới móc ta phải không?”

Thái Miễn lắc đầu, lại thở dài “Lại nói như vậy, chuyện này có thể Cửu Cửu và ta không quen, chỉ có Thái Kiệt là quen, nghe Thái Kiệt từng nói vài chuyện, chỉ sợ cũng là người đóng vai ác, lần này vừa hay, quả thực không phải ngẫu nhiên.”

Quân Hàn lại là không nói một lời nhìn vào mặt hồ, nét mặt cũng không biểu lộ gì, dường như cũng chẳng thèm để ý, lại dường như không hề nghe thấy, quá nửa ngày, mới nghe hắn mở miệng “Ngao khúc, Hồ Nhị thế nào rồi?”

Ngao Khúc đang cười bỗng cứng đơ gương mặt, há hốc mồm, cái gì cũng không nói ra được.

Quân Hàn ngẩng đầu “Bổn quân còn biết rằng chưa có gì chuyển biến đâu. Châu Câu Hồn lại không thể cùng y hoà vào cùng một chổ. Ngao khúc, bổn quân có biện pháp.”

Ngao Khúc nét mặt tỏ ra nét sợ hãi, vươn tay nắm lấy cổ tay Quân Hàn, lắp bắp hỏi “Ngươi nói cái gì? Biện pháp gì? Biện pháp gì!”

Quân Hàn nói “Hồ Nhị là Hỏa Hồ, mà linh châu trong tam giới có tính nóng tốt nhất, chính là mắt Phượng Hoàng.”

Thái Miễn cả kinh nói “Thúc thúc!”

Hồ Hề Nương cũng quá kinh ngạc, hỏi lại “…… Cái gì…… Con mắt?”

Ngao Khúc lại như ngây dại, nhiều lần lẩm bẩm nói “Đúng rồi, đúng rồi! Ta làm sao trước kia chưa từng nghĩ tới? Ta làm sao lại không hề nghĩ tới! Ta phải đi, ta phải đi!”

Quân Hàn trở tay kéo ông ta lại, nét mặt lạnh lùng cũng có nét cười, nói “Hà cớ gì bỏ gần tìm xa, bổn quân cũng muốn xem, người thân nhất lúc niết bàn, nhờ cậy thì sẽ như thế nào.”

Hồ nước tĩnh lặng nổi lên bóng áo đỏ, Điển Ly thật giống thuỷ quỷ xinh đẹp hạ giới, phá vỡ mặt nước, gương mặt tái nhợt nhưng cũng ửng đỏ, sau đó từng ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt nuốt hết cả người y, lại trong nháy mắt biết mất. Điển Ly trở về gương mặt thiếu niên tuyệt mỹ, mơ hồ có dáng vẻ trước kia.


Quân Hàn bước tới, gọi “Điển Ly.”

Điển Ly hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt xoẹt qua tia sáng, nhưng cũng không mang hàm ý gì

Quân Hàn nói “Điển Ly, bổn quân cần ngươi cho mượn con mắt dùng một lát, cứu một tộc nhân, dùng xong rồi sẽ trả lại cho ngươi, được không?”

Thật là một người tàn nhẫn, chỉ nhẹ nhàng nói khéo mấy câu, thì đã che dấu đi tâm lạnh.

Điển Ly môi hơi hơi bĩu một cái, cười rộ lên, nói “Đế quân từ trước đến nay vô tình, ta đây cũng có biết đến, lại không nghĩ quả thực vô tình, thật là khiến lòng ta nguội lạnh”

Hồ Hề Nương thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, đáp trả “Phượng Quân lớn mặt khi ở trong Cừ An cung lâu như vậy, cũng có gan chỉ trích đế quân.”

Điển Ly lại cũng không buồn bực, đưa tay vén tóc dài đen bóng, chậm rãi nói “Mấy ngàn mấy vạn năm chuyện tình, nhớ lại cũng phí không ít thời gian, đế quân ngài nói có phải không?”

Quân Hàn chậm rãi xoa tay nói “Đây là tất nhiên, Phượng Quân sợ là chuyện Hoàng Tuyền ở đây đốt một hồi sao, đều là chuyện cũ, đây là bổn quân làm tin.”

Điển Ly từ chối cho ý kiến, cười một cái, bỗng dưng đảo mắt nhìn về phía Ngao Khúc, nói “Long quân nói Hồ Nhị có phải là trận đại chiến hai vạn năm trước với Khâu Dung tướng quân? Nếu thực sự, ta cũng khâm phục không thôi, nhưng mà ta thân là Phượng Quân, bản thân phải che chở thần dân chu toàn, khoét mắt đau nhức người thường còn không thể chịu đựng, ta tất nhiên cũng không thể khiến cho Long Quân toại nguyện.”

Ngao Khúc vẻ mặt bình tĩnh, ôm quyền nói “Chuyện đó chỉ có thể nói một tiếng đắc tội, nếu có thể cứu sống Hồ Nhị, bất luận thế nào ta cũng là muốn thử một lần, nếu như có đắc tội, cũng chỉ đợi ngày sau lại bồi tội.”

Điển Ly nói “Long Quân là dự tính đi chọn một Phượng Hoàng hạ đẳng ra tay sao?? Cái này có lẽ không thành. Đáng tiếc ta vô duyên cớ chịu ân huệ trăm năm đế quân, đế quân mở miệng muốn, ta lại là không thể không cho sao.”

Tiếng nói mới dứt, đã thấy tay phải của y đột nhiên biến hoá khôn lường thành lợi trảo vũ cầm, nhọn hoắc đâm thẳng vào mắt, trong nháy mắt khoét xuống hai con ngươi, máu chảy xuống hai gò má trắng tinh khiết, rơi lên thành nét thêu trên y phục.

Hai con mắt bị lửa đỏ thêu trụi, đến khi lửa đỏ thêu trụi, hé ra một hạt châu bằng ngọc, bên trong lộ ra ánh đỏ yêu dị lạ thường.

Điển Ly vươn tay đưa qua hai hạt châu, nhìn cảnh đen tối trước mặt, đè nén đau đớn, cười nói “Long Quân mượn, mong rằng sớm ngày trả lại.”

—oOo—

Chú thích:

[1] Niết bàn: 涅槃 dịch âm tiếng Phạm là Nirvana. người tu đã chứng đạo, khi bỏ xác phàm vào nơi không sinh không diệt, sạch hết mọi đường phiền não, cũng gọi là viên tịch

[ 2] Giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh: Ý câu này là Thỏ khôn đã chết, thì chó săn cũng bị nấu

[3]  Thân tháp khởi dung tha nhân an thuỵ: Câu này ý nói giường của mình không thể cho phép kẻ khác ngủ

[ 4]  Hoa vũ: ý nói những cánh lông vũ sáng rực rỡ như mặt trời

[5]  Phấn điêu ngọc mài: ý nói gương mặt đường nét hoàn hảo, không một tì vết, như phấn mịn, ngọc sáng đẹp.

[6] Kim Liên: Sen vàng

—oOo—

Điển Ly đưa tay đón chén rượu, rượu vào tay có cảm giác ấm áp, một chén rượu vào cổ, đầu tiên như một vị chua xót dạo quanh khắp nơi, giống như lông trâu đang đâm chích vào đầu lưỡi, khiến người khó lòng nhịn được, chỉ một lát sau lại hoá vị ngọt, đầu tiên mà một chút, sau đó từ từ lấn hết vị chua xót kia, sau đó áp hẳn vị chua, dính đầu lưỡi khiến người ta không nói nổi.