Beta: Rei Hanazawa
Đăng đăng đăng… Tiếng bước chân nho nhỏ từ phía sau truyền đến, Phượng Băng Cao vội thu lại tâm tình kích động, chầm chậm định thần lại, hắn lòng tràn đầy mong đợi mà xoay người, suy đoán người đến phải chăng là hoàng đế…
“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.” Một nhóm ước chừng sáu bảy cung nữ đồng loạt quỳ dưới thân hành lễ.
“… Miễn lễ, đứng lên cả đi!” Nghe danh xưng xa lạ, Phượng Băng Cao có chút kinh ngạc, thích ứng một hồi mới hiểu rằng các nàng gọi hắn, “Đừng gọi ta là Hoàng hậu nương nương, hãy gọi là Phượng tướng quân đi!”
“Nô tì không dám!” Chúng cung nữ vừa mới đứng dậy lại kinh hoảng quỳ trên mặt đất thỉnh tội.”Nếu bất kính như thế, chúng nô tì sẽ bị hoàng thượng quở trách, thỉnh nương nương đừng giận nô tì!”
“Quên đi, quên đi, không phải vấn đề lớn, không cần kinh hoảng như vậy, đều đứng lên đi!” Phượng Băng Cao chính là chán ghét những lễ nghi phiền phức trong cung này, cho dù trải qua bao lâu vẫn không thể thích ứng.”Các ngươi có chuyện gì sao?”
“Vâng! Đa tạ nương nương!” Chúng cung nữ tạ ân thỉnh thân.”Khâm công công lệnh nô tì đến thỉnh Hoàng hậu nương nương đến Hi Trữ điện dùng bữa, ngoài ra, Hợp phi nương nương dẫn theo tam phi, ngũ tần, thất tiệp dư, thập nhị mỹ nhân cũng đang ở trong điện kính cẩn chờ đợi nương nương.”
“Vậy sao? Ta biết rồi, các ngươi dẫn đường đi!”
Hợp phi tự nhiên dẫn theo nhiều người như vậy đến đây? Toàn bộ phi tần ngũ phẩm trở lên đều tề tựu, đây là dụng ý gì?
Thị uy? Hay là chế giễu? Cố tình đến xem rốt cuộc là nam tử thế nào, lại có thể mê hoặc hoàng đế mà phong Hậu sao?
Mặc kệ mục đích là gì, Phượng Băng Cao cũng không định tỏ ra yếu kém, lại càng không muốn cho người chế giễu.
Nếu không thoát được vận mệnh nhập cung làm hậu, vậy hắn cũng chỉ có thể đối mặt hiện thực…
Trước kia hắn từng nghe qua trong hậu cung tranh đấu gay gắt, trong lòng mặc dù thập phần không đồng ý, nhưng đó là chuyện riêng của hoàng đế, không phải chuyện mà thần tử có thể can thiệp, hiện nay, đã gánh vác danh hiệu hoàng hậu, tam cung lục viện đương nhiên dưới quyền hắn, được rồi! Để hắn hảo hảo mà chấn chỉnh sửa đổi hậu cung, cho hoàng đế hiểu được việc cố chấp để một nam tử làm hoàng hậu sẽ có kết quả gì, nếu dám có cái gì bất mãn, cùng lắm thì đưa hắn sung quân đi biên cương thôi!
Cũng tránh hắn nội tâm dày vò, e sợ nguyên nhân phong hậu là chuyện thẹn với Phượng thị liệt tổ.
Ôi! Không ngờ chiến tranh chân thương thực đạn đánh xong còn phải đối mặt nội cung tranh đấu văn minh chiến, xem ra, đời người thật đúng là tranh đấu mãi không xong.
Tuy rằng với tính cách đạm bạc của hắn vốn không hợp, nhưng thân ở hồng trần nếu không bị hồng trần nhiễu nhương, e rằng chỉ là xa cầu (nguyện vọng khó có thể thành sự thực), phàm phu tục tử như hắn cuối cùng không thể tránh được, nếu không muốn nước chảy bèo trôi (thuận theo), buộc lòng phải tận lực chống lại.
Phượng Băng Cao lưu luyến nhìn lại nơi ẩn cư thanh tĩnh kia một cái, cố nén khát vọng thầm kín, bất đắc dĩ mà xoay người rời đi, chuẩn bị chứng tỏ bản lĩnh.
Trận này thật đúng là không được khinh thường!
Phượng Băng Cao chậm rãi bước đi thong thả vào chính điện, trước mặt trái phải hai bên ngồi đầy cung tần y phục hoa lệ, xinh đẹp vô cùng, người người trên mặt đều lộ vẻ sương lạnh, thậm chí còn có phi tần thấy hắn tiến vào điện thì trừng mắt nhìn.
Lại ngẩng đầu nhìn phía trước, một nữ tử người đầy quý khí châu sức đang ngồi tại loan ỷ hoàng hậu thái độ cứng nhắc bệ vệ như tư thái của người làm chủ trong cung, đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn, vẻ mặt kia biểu đạt vẻ khinh miệt kỳ thị.
Kia chắc là Hợp phi được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất? Nếu không thì sao dám như thế làm càn?
Thân là cung phi lại dám công khai ngồi trên loan ỷ của hoàng hậu?
Nếu không bị chiều đến hư, quyết không đến mức dám cả gan làm hành động ngông cuống ấy… So bì tị nạnh với người khác, ngược lại lộ ra bản thân khí độ hẹp hòi, thiếu rộng lượng.
Phượng Băng Cao trong lòng hiểu rõ, các nàng ấy lần này đến đây, cũng không phải mục đích đơn thuần triều kiến như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, người sớm tinh mơ đi đâu vậy? Nô tài tìm thật lâu, các vị nương nương cũng đợi đã lâu, định kiến lễ hành nghi (thực hiện nghi thức ra mắt của kẻ dưới với người trên) với Hoàng hậu nương nương.”
Khâm công công nhanh tay lẹ mắt vội bước xuống hành lễ, sít chặt bầu không khí, cùng lúc nhắc nhở chúng cung tần người trước mắt chính là đường đường chính chính nhập cung, không phải là nam sủng thấp kém bình thường.
“Thật có lòng đến đây kiến lễ sao? Nếu là vì kiến lễ mà đến, tại sao sau khi ta tiến vào chính điện, lại không một người đứng dậy chứ? Chẳng hay cung chế quy định như vậy sao?”
Phượng Băng Cao tao nhã mím môi cười, dáng tươi cười mang theo ba phần giận giữ bảy phần đùa cợt, khiến không ít mỹ nhân lập tức hoảng hốt mà đứng dậy quỳ lễ, lòng thấp thỏm lo âu, thấy con người trước mắt tư thế oai hùng hiên ngang, cử chỉ đoan chính thanh nhã cao quý, các nàng liền biết bản thân là thế nào cũng thua kém, chớ trách hoàng đế nổi cơn điên dường như đem hết thủ đoạn, chỉ để đạt được con người như tiên giáng trần này, các nàng, lấy cái gì mà tranh?
Hợp phi cao cao ngồi tại loan ỷ, tam phi khác – Đức phi, Cẩn phi, Hiền phi lại ngồi tại kỳ hạ thủ (mấy cái ghế ở đầu hàng dưới ý) , tam phi mở to mắt thấy các cung tần khác đều quỳ xuống hành lễ, không khỏi chủ ý luống cuống, vội ra hiệu Hợp phi ngẫm lại biện pháp, nếu không thì mục đích các nàng cùng đi đến đây ra oai phủ đầu chẳng phải công cốc?
Hợp phi ở trong lòng âm thầm cười nhạt, lũ vô dụng ngu xuẩn này, tùy tiện nói một hai câu đã đem các nàng hù dọa thành bộ dạng này, sau này có thể thành đại sự gì, chớ trách cuối cùng tranh không được tâm hoàng đế.
Không thể suy đoán ý bề trên, tranh sủng cái gì chứ?
“Phượng tướng quân, ngươi thân là trọng thần Thiên triều, bảo cương vệ quốc, cống hiến rất nhiều, sao bây giờ lại làm điều ngang ngược, mị hoặc hoàng thượng, thân là nam tử lại nhập cung phong Hậu? Ngươi làm như vậy không có lỗi với Phượng thị tổ tiên lịch đại trung liệt cùng Đại Thiên hoàng triều chư vị tiên đế sao? Chẳng phải là muốn bại hoại cơ nghiệp tổ tiên sáng lập?”
“Hợp phi nương nương, nói thế phạm thượng, đừng nói nữa…”
Khâm công công lập tức tiến lên khuyên, ý của hắn hoàn toàn muốn tận tình khuyên bảo, hiểu rõ lời này chính là phạm vào tối kỵ của hoàng đế, hơn nữa dùng “Phượng tướng quân” là danh xưng cũ của hoàng hậu, chẳng phải tuyên bố nàng không thừa nhận sắc phong của hoàng đế sao?
Phượng Băng Cao ngăn Khâm công công khuyên can, cười cười, biểu thị hắn sẽ không để ở trong lòng, muốn Khâm công công lùi về một bên đừng can dự vào.
“Hợp phi đã chụp lên ta cái tội danh này thật lớn a! Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, nếu không phải hoàng thượng tận lực tương bức, ta cớ gì để mình thân là nam tử lại nhập cung, tự làm trò cười?”
“Lại còn cưỡng từ đoạt lý*? Rõ ràng là ngược lại! Trách nhiệm triều thần ở chỗ nào? Ngoại trừ tận tâm vì nước ra, phải giám sát hoàng thượng, nếu hoàng thượng có chỗ suy nghĩ chưa tốt, nên tận tình khuyên nhủ mới phải, hành vi Phượng tướng quân bây giờ, chẳng phải không làm tròn bổn phận?”
Hợp phi giấu đi tiếu ý, lạnh lùng lớn tiếng khiển trách, hé ra mặt cười tràn ngập đố kỵ khó coi, khiến mọi người kinh hãi, bốn phía cung tần đều nơm nớp lo sợ quỳ phục trên mặt đất, không dám lên tiếng.
“Hợp phi nói đúng, quả thực là không làm tròn bổn phận, không biết Hợp phi có kiến nghị gì?”
Phượng Băng Cao không nhanh không chậm mà hồi đáp, thái độ chẳng mảy may dao động vì Hợp phi quở trách.
“Tướng quân quả nhiên đã từng là danh tướng, rõ ràng thông hiểu lý lẽ như vậy, bản cung cũng không dùng nhiều lời, tin ngươi tự mình hiểu nên làm như thế nào chứ?”
Một câu nói xong vừa tán dương vừa châm biếm, rõ ràng trong khen ngợi ngầm mỉa mai, Hợp phi âm thầm thích thú, cho rằng Phượng tướng quân này chỉ thường thôi, nói nặng một chút khiến cho hắn biết khó mà lui.
“Đương nhiên hiểu rõ…” Dừng một chút, Phượng Băng Cao vẫn như cũ mỉm cười tao nhã, không chút tức giận.
“Từ nay về sau, ta sẽ để ý việc hậu cung hơn, cũng sẽ hết sức tận lực hoan thành chức trách chăm sóc hoàng thượng, suy cho cùng hoàng hậu là người đứng đầu tam cung lục viện, nếu không hảo hảo quản lý, chẳng phải sẽ để những phi tần không hiểu cung nghi vô cớ phạm thượng, kín đáo mạo phạm?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?!” Hợp phi nghẹn lời mà giận dữ nhìn Phượng Băng Cao, vẻ phẫn hận kia thật là kinh khủng, tựa như muốn hung hăng xé xác hắn ra.
“Quy nghi trong hậu cung ra sao, Hợp phi nên thập phần hiểu rõ, hình phạt ngỗ nghịch với hoàng hậu nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ… Nhưng trục xuất cung đình là rất dễ, cũng không cần qua hoàng thượng… Hợp phi rất hiểu ta đang nói cái gì chứ?”
Dáng vẻ tươi cười, Phượng Băng Cao ánh mắt như kiếm mà đảo qua tứ phi, ngoại trừ Hợp phi tự mình cố gắng bình tĩnh chống đỡ ra, còn lại tam phi sớm đã dao động trước khí thế không nộ mà uy ấy, chân nhũn ra, phủ phục xuống đất.
“… Ngươi, ngươi chỉ bằng nam sủng thấp hèn, lại dám như thế kiêu ngạo?” Hợp phi vẫn không ngừng chửi mắng to tiếng, sớm mất đi dáng vẻ ung dung.
“Phượng thị ta nhiều đời làm quan trong triều, đời đời trung lương, tận tâm vệ quốc, thay Thiên triều gây dựng đại phiến giang sơn (đất nước rộng lớn), có công với triều đình, huống hồ trong huyết mạch còn chảy huyết thống hoàng thất, không phải là thứ nam sủng thấp hèn gì. Ngay cả ta lấy thân nam tử nhập cung, cũng là kiêu ngạo từ đại môn tiến vào, danh chính ngôn thuận mà nắm giữ ngôi vị hoàng hậu, thống lĩnh tam cung lục viện, sao lại nói kiêu ngạo?”
“Ngươi còn nguỵ biện? Riêng chuyện thân nam tử mà trèo lên ngôi hậu đã là nghịch tổ, trên đời há lại có đạo lý nam tử làm hậu?!”
“Vậy chỉ có thể nói hoàng thượng thủ đoạn cao siêu.” Phượng Băng Cao bất ngờ lộ ra cười khổ.
Ôi! Ai biết buồn khổ trong lòng hắn chứ? Có thể nữ tử trong thiên hạ này đều yêu thích và ngưỡng mộ tình cảnh của hắn, nhưng hắn một chút cũng không thích!
“Có ý gì?! Ngươi đừng đem trách nhiệm quy hết lên người hoàng thượng, rõ ràng chính là ngươi không biết xấu hổ, yêu mị hoàng thượng…”
“Thật vô cùng láo xược.” Phượng Băng Cao lãnh hạ giọng nói, quyết định không nhiều lời qua lại.”Ta vốn định cho qua việc này, không đáng truy cứu, nhưng hôm nay dễ dàng tha thứ hành vi láo xược của ngươi như vậy, ngày khác làm sao phục chúng? Khâm công công!”
“Có nô tài! Nương nương có gì phân phó?” Khâm công công cấp bách bước lên phía trước.
“Chiếu theo lễ chế, hậu cung hàng năm bổng ngân bao nhiêu?”
“Bẩm nương nương, hàng năm ước chi năm trăm vạn lượng bạc.”
“Nhiều như vậy?” Hắn biết là không ít, nhưng số tiền này quả cao hơn hắn phỏng đoán. “Đợi lát nữa ngươi đem trình lên chi tiết, cũng đem toàn bộ nhân số phi tần, cung nữ, thái giám trong cung kiểm tra thử xem, hậu cung này cần phải hảo hảo chỉnh đốn một phen.”
“Vâng! Tuân chỉ.”
“Về phần lược thi bạc trừng… Khâm công công, đem chi tiêu của các điện, các viện trong hậu cung cắt đi một nửa, chuyển đến Sâm châu cùng Đàm châu cứu trợ thiên tai, năm nay lũ lụt nghiêm trọng, đúng lúc có thể cứu dân bị nạn, kiến thiết địa phương.”
“Vâng! Nô tài lập tức truyền lệnh.”
“Quỷ tha ma bắt Phượng Băng Cao! Ngươi nhất định ức hiếp bản cung đến bước này?!”
Hợp phi cuối cùng mất đi kiềm chế mà ra sức tiến lên muốn bắt được Phượng Băng Cao, hắn một cái lắc mình né qua, không đáng xung đột.
“Bình tĩnh một chút! Đừng mất tư cách khiến người chê cười, nữ tử yếu đuối như ngươi không thể động đến ta, khuyên ngươi tự trọng.”
“Hừ! Bản cung không liều mạng với ngươi không được!”
Hợp phi bỗng nhiên đuổi đánh khắp nơi, không chút để ý đến thể diện, các cung tần xung quanh đều né tránh, hoảng sợ thét chói tai, Phượng Băng Cao rất bất đắc dĩ, đành phải không ngừng lùi về sau, tránh né công kích.
Mắt thấy thối lui ra đến chính điện, Hợp phi vẫn không ngừng tiến đến, Phượng Băng Cao đang nghĩ có nên hay không gọi vệ binh đến đây ngăn cản, một đôi cánh tay vững chắc từ phía sau kéo lấy eo hắn ôm vào trong lòng, theo đà ấy, hắn phải dựa vào trên lồng ngực rộng rãi rắn chắc.
“Dừng tay! Đang làm cái gì đây?!”
Một tiếng hét lớn uy nghiêm truyền đến, các cung tần ngừng kêu gào, cũng chấn động Hợp phi tay phải đang vung lên.
“Hoàng thượng?!”
“Hoàng thượng?!”